Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 112 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Xe ngựa đi vào Túc vương phủ.
Từ Tấn lưu luyến mà buông môi son Phó Dung ra, chống cái trán nàng
bình phục lại, tay cũng từ trong quần lót nàng lui ra ngoài.
Phó Dung cả người vô lực, chôn trong ngực hắn nũng nịu khiển trách hắn: "Lấy ra."
"Còn đau không?" Từ Tấn một bên giúp nàng buộc thắt lưng một bên cắn
lỗ tai nàng, "Đau liền tiếp tục ngậm trong đó, trong phủ cũng không có
chuyện gì."
Ngậm...
Phó Dung mặt lại bị thiêu đốt.
Nàng cùng Từ Yến quãng thời gian vui sướng nhất chính là tân hôn sơ
kỳ, nàng còn chưa thả lỏng, Từ Yến cũng rụt rè, khó khăn nói được hai
câu liền cảm thấy xấu hổ, cũng đã là hết mức rồi. Sau này hai người ngày lành rất nhanh kết thúc, vào ban ngày ứng phó mẹ chồng, tiểu cô xong,
ban đêm ai cũng không có cái tâm tư kia, đã rất lâu hầu như đều cách vài ngày mới có một lần, mà Từ Yến càng không có khả năng hay tâm tình nói
lời bậy bạ này đó.
Hiện tại thì sao, Từ Tấn này đời trước phản ứng như thể không nguyện
làm nam nhân của nàng, bây giờ nói chuyện thì nào còn có bộ dáng vương
gia cao quý?
Rõ ràng là công tử phóng đãng!
"Ngươi lấy ra đi!" Phó Dung xấu hổ xen lẫn tức giận, nắm chặt xiêm y
hắn thúc giục, bằng không trên người mang theo loại đồ vật kia, nàng như thế nào đi đường?
Từ Tấn đỡ đỡ địch quan nàng, rất là nghiêm túc nói: "Sợ ngươi đau, ta
đến chỗ nương bên kia cũng không cho ngươi đi qua, hiện tại càng không
có khả năng lấy ra dược giảm đau cho ngươi. Nùng Nùng lo lắng lúc xuống
xe không dễ đi bộ sao? Không có việc gì, ta ôm ngươi đi ra, hiện tại lại ôm ngươi đi vào, trong viện ai dám nói nhàn ngôn toái ngữ, đuổi ra
ngoài là được."
"Không cần, ngươi nhanh lấy ra đây!" Phó Dung lúc này cái gì cũng đều
nghe không vào, chỉ muốn cho Từ Tấn đem đồ vật lấy đi. Hơi chút vừa động cái ngọc quản kia liền động theo, có lẽ là do tác dụng của thuốc,
chẳng những thật sự ngừng đau, còn mang tới một loại cảm giác xấu hổ,
lại nghĩ tới Từ Tấn vui vẻ nhìn nàng không được như vậy, Phó Dung càng
nghĩ càng không được tự nhiên.
Nàng không thích cho Từ Tấn nhìn, Từ Tấn liền cứ thích nhìn, đến khi
xe ngựa dừng trước cửa Phù Cừ viện, Từ Tấn cười hôn đỉnh đầu Phó Dung,
khàn giọng nói: "Ta trước xuống xe, ngươi muốn lấy ra, có thể tự mình
lấy."
Nói xong nhẹ nhàng đem Phó Dung đặt tới trên ghế dài, hắn mau chóng đứng dậy xuống xe.
Màn xe rơi xuống.
Phó Dung nhìn chằm chằm vào màn xe, trong đầu thiên nhân giao chiến.
Chính mình lấy? Ban ngày ban mặt, làm cho nàng ở ngoài sáng biết bên
"Ngươi buông ra!" Phó Dung một phen đẩy đại móng vuốt ra, đem Đoàn
Đoàn đụng tới trước mắt trấn an, "Vương gia là trứng thối, chúng ta
không để ý tới hắn." Nói xong hôn đỉnh đầu Đoàn Đoàn.
Từ Tấn ánh mắt thoáng cái thay đổi.
Nàng còn chưa chủ động hôn hắn đâu.
Nhìn nàng cùng một con vẹt lông xanh thân mật, Từ Tấn trong lòng trong ngực đều ngứa, ánh mắt dời tới trên đùi nàng: "Lấy ra rồi?"
Phó Dung giả trang không nghe thấy, mặt lại không khống chế được đỏ lên vài phần, sắc như hoa đào.
Từ Tấn trầm thấp mà cười, bỗng nhiên đem người bế ngang lên: "Cơm trưa đặt ở trên giường bên ngoài, chúng ta đi chỗ đó ăn."
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục đùa Đoàn Đoàn.
Hai vợ chồng dùng cơm thì Đoàn Đoàn liền ở trên giường chung quanh
nhảy loạn, một lát bay đến trên đùi Phó Dung, một lát rơi vào trên bàn,
vòng quanh đĩa đồ ăn, nó thông minh, biết nam nhân đối diện không thích
mình, chỉ có ở bên Phó Dung dạo quanh, Từ Tấn đem chiếc đũa duỗi tới, nó mới mổ chiếc đũa của hắn.
Từ Tấn đương nhiên sẽ không cho một con chim lông xanh chạm vào chiếc
đũa của mình, liên tục né tránh mấy lần, nhíu mày nhìn Phó Dung: "Ngươi ở nhà ăn cơm cũng nuông chiều nó như vậy? Sẽ không sợ nó chạm vào trong
đĩa đồ ăn? Thật là xằng bậy!"
Phó Dung thong thả ung dung thưởng thức một ngụm canh bồ câu sữa,
buông muỗng xuống lấy thêm khăn ướt chấm chấm môi, lúc này mới nói:
"Đoàn Đoàn thông minh, sẽ không chạm vào, vương gia cũng nhìn thấy, nó
không có loạn chạm vào có phải hay không?"
Nói xong đem đĩa đồ ăn Từ Tấn vừa mới muốn gắp đổi tới chỗ hắn bên kia, cười dịu dàng nói: "Vương gia nhanh ăn đi."
Từ Tấn ngó nhìn con chim lông xanh đứng ở trên bàn bên cạnh nàng
nghiêng đầu nhìn hắn, sầm mặt đem chiếc đũa đưa qua, từ Phó Dung bên kia gắp lấy.
Phó Dung thấy hắn sắc mặt khó coi, vội vàng đem sủng vật nóng lòng
muốn được sủng ái ôm xuống dưới, cúi đầu bồi tội: "Là ta không hiểu
chuyện, vương gia chớ trách."
Từ Tấn sắc mặt càng khó coi.
Hắn còn muốn con vẹt kia quấy rối, hắn liền có lý do làm cho nàng gắp
đồ ăn cho hắn, mà nhìn nàng như vậy, là sợ hắn tức giận đả thương vẹt?
Thời điểm nên sợ hắn thì không sợ, thời điểm không nên sợ thì lại lo lắng không đâu.
Không có lý do để ăn đồ ăn nàng gắp, lại nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn
cẩn thận, Từ Tấn thuận thế kẹp một mảnh củ từ đặt tới trong bát nàng:
"Ăn đi."
Phó Dung nhìn củ từ trong bát được hấp mềm lại mang theo hương táo, không nhịn được, khóe miệng cong lên.