Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 130 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Thành vương bị người đỡ vào tân phòng, mấy huynh đệ Từ Tấn tiếp tục uống rượu, đêm khuya mới tan tiệc.



Từ Tấn cùng Lục hoàng tử Từ Hạo sóng vai đi ở phía sau.



Từ Hạo niên thiếu, tửu lượng thấp, nhưng không đem chính mình làm đứa

nhỏ, các ca ca uống bao nhiêu hắn đều theo, uống rồi thì ói đến lợi hại, hắn còn tính tình ương bướng không chịu uống trà tỉnh rượu nha hoàn

Thành vương phủ bưng tới. Thái Tử giả ý khuyên bảo, Khang vương ở bên

cạnh ồn ào trầm trồ khen ngợi, Từ Tấn nhìn không được, nhấc bả vai Từ

Hạo đem người xách ra bên ngoài, tự tay dội cho hắn vài bát.



"Tứ ca, ta biết sai rồi, quay về ngươi đừng nói cùng nương." Từ Hạo

người đã thanh tỉnh, bước chân còn hư không, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ.



Từ Tấn mặt không biểu cảm.



Hắn biết sai cái gì? Hắn chỉ phạm lỗi nhiều hơn.



Nhưng đó là đệ đệ ruột thịt cùng mẹ, là quan hệ huyết thống trước mắt

trong lòng hắn xếp ở vị trí thứ hai. Phụ hoàng đối tốt với hắn, nhưng đó cũng là phụ hoàng của những người khác, vẫn là thiên tử Đại Ngụy triều, tốt với hắn cũng chỉ có hạn. Mẫu thân sinh ra hắn, thương hắn, xếp ở vị trí thứ nhất, đệ đệ... Hắn lúc 7 tuổi sinh bệnh, có ủy khuất gì cũng

không thể nói cùng phụ hoàng, không thể để mẫu thân ôm vào trong ngực dỗ dành, chỉ có thể đi tìm đệ đệ nói chuyện còn không lưu loát kia. Nhìn

đệ đệ trắng trẻo mập mạp, mặt mày cùng có chút giống hắn, chọc chọc cánh tay hắn tròn trịa như ngó sen, tâm tình sẽ thoải mái một chút.



Cho nên đệ đệ phạm nhiều lỗi, hắn làm ca ca đều sẽ giúp khắc phục hậu quả.



Cáo từ cùng đám người An vương, Từ Tấn đỡ lấy Từ Hạo lên xe ngựa nhà

mình. Đêm khuya tĩnh lặng, cổng cung đã sớm đóng, tiểu tử này cũng thông minh, xuất cung thì cùng phụ hoàng mẫu thân nói buổi tối qua đêm trong

Túc vương phủ.



Đem người ném vào nhà khách, phái người hảo hảo hầu hạ, Từ Tấn ở tiền viện tắm rửa xong, mới đi Phù Cừ viện.



Nửa đường lại dừng lại, một mình trong bóng đêm ngẩn người.



Hắn biết Phó Dung không làm gì sai.



Sau khi bình phục tất cả xúc động, hắn đem hồi ức hai đời thận trọng

nhớ lại một lần. Phó Dung không nguyện trở lại bên cạnh hắn, sợ hắn

giống đời trước lạnh lùng đối với nàng, sợ hắn lên chiến trường một đi

không trở lại, hắn đều hiểu, cũng không có cách nào trách nàng trước đây nhớ thương An vương. Nhưng trong lòng hắn chính là không thoải mái.



Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.



Từ Tấn nhìn phía trước, thấy có người nhắc đèn lồng đi tới, ngọn đèn u ám, hai ngọn cũng chỉ có thể soi được thân ảnh nàng khoác áo choàng,

không thấy rõ khuôn mặt.



"Nàng tại sao tới đây?" Từ Tấn thu hồi nỗi lòng, bước nhanh tới.



Nàng không thích mùa đông, trời lạnh liền ở trong phòng đâu cũng không muốn đi, cuối tháng 10 buổi tối càng lạnh, hắn cho rằng nàng ngủ từ
Khởi cũng không có nói ra An vương, cẩn thận như thế, đã quên kiêng dè,

nhưng ở trong mắt Từ Tấn, Ngô Bạch Khởi sợ rằng so với An vương càng

khiến hắn chua hơn (ghen), lúc trước bởi vì nàng bảo vệ Ngô Bạch Khởi,

tên này thiếu chút nữa muốn giết nàng...



Phó Dung trong lòng thật sự rất hối hận, biết mình hoài nghi bị Từ Tấn nhìn ra, còn che giấu chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, dứt khoát ngoan ngoãn nhận lầm, áp tới trên người Từ Tấn dỗ nói: "Vương gia đừng nóng giận,

ta không phải có chủ tâm nghi ngở chàng, chỉ là quá bất ngờ, chàng nhanh nói cho ta xem đến cùng là chuyện gì xảy ra? Lúc ấy ta cùng Lý Hoa Dung lần đầu tiên gặp mặt, nàng ấy vì sao ám toán ta a?"



Từ Tấn nhắm mắt, một bộ dáng "Đừng để ý tới ta, ta muốn đi ngủ".



Hắn chỉ là tức hắn ở trong lòng Phó Dung còn không đáng tín nhiệm bằng muội phu, cũng không phải nghi kị Phó Dung cùng Ngô Bạch Khởi có cái

gì, cho nên biểu hiện ra ngoài cũng chính là tức giận bình thường, mà

không phải là lạnh lùng uy nghiêm cự người ngàn dặm.



Phó Dung có phần thấy bất ngờ với thái độ Từ Tấn, bất quá Từ Tấn không tức giận càng tốt, ỷ vào đêm nay không khí tức giận, Phó Dung cứng rắn

đem Từ Tấn xoay trở lại. Trong lúc Từ Tấn muốn xoay qua chỗ khác thì vô

lại mà nằm sấp trên người hắn, nhuyễn giọng làm nũng: "Vương gia mau nói cho ta biết a, mệt ta lúc trước còn thay Ngô Bạch Khởi nói chuyện, chỉ coi hắn là tính trẻ con, không ngờ hắn thế nhưng giúp đỡ người khác khi dễ ta. Vương gia nói cho ta nghe đi, lần này chàng muốn giáo huấn hắn,

ta tuyệt không ngăn cản."



"Đi xuống." Từ Tấn lạnh lùng nói.



Phó Dung nhìn chằm chằm vào mắt phượng âm u, cả gan nói: "Ta không xuống."



Từ Tấn cùng nàng đối diện chốc lát, đột nhiên xoay người, thoáng cái

liền đem người đè xuống phía dưới. Phó Dung đang lo lắng Từ Tấn sẽ đứng

dậy rời đi thì hắn không hề báo trước bắt lấy đồ ngủ nàng kéo thẳng

xuống, mặc kệ giật xuống một nửa, cúi đầu cắn nàng: "Đêm nay tha cho

nàng một lần, lần sau còn dám hoài nghi lời ta nói, ta..."



Hung tợn ngậm lấy điểm kiều kiều đang bởi vì nàng sợ mà run rẩy đứng lên, sau đó, nhẹ nhàng cắn một ngụm.



Phó Dung bị trừng phạt nhẹ ngoài ý muốn mà mềm nhũn nửa người, "Vương

gia... Ta không dám, sau này vương gia nói cái gì ta tin cái đó!"



Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, một bên phạt nàng, một bên đem Ngô Bạch Khởi bởi vì chuyện hai con rắn mà bị người sai khiến nói cho nàng nghe,

"Nàng xem nàng đang bảo hộ ai, lần sau còn dám thay hắn nói chuyện, ta

cũng ném những thứ kia lên người nàng!"



"Không cần..." Phó Dung lần này thật sự sợ hãi, thân thể theo bản năng co rúm lại.



Từ Tấn bị cú ám toán ngoài ý muốn này đánh vào, vội vàng dừng lại,

hoãn một lát, tự cho là đã chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu lẩm bẩm nói các

loại sâu bọ xấu xí cho nàng nghe. Phó Dung muốn bịt lỗ tai, Từ Tấn đè

tay nàng lại, trong từng tiếng xin tha của nàng cố tình làm bậy, suýt

nữa làm sập giường cưới mới đóng hôm đại hôn.