Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 132 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Chào hỏi xong, hai vợ chồng Thành vương cùng nhau đi Vĩnh Thọ cung của Đoan phi.



"Hoa Dung làm sao vậy, nhìn nàng đi đường đều nghiêm mặt, trên người

không thoải mái?" Ngồi vào chỗ xong, Đoan phi ngó nhìn con dâu, cười

hỏi.



Nghĩ tới tối hôm qua trong màn giường sóng lớn, Thành vương xấu hổ cười cười.



Lý Hoa Dung sắc mặt rốt cuộc cũng hòa hoãn, nhìn trượng phu, đem lời

nói oán giận nuốt về. Xuất cung lên xe ngựa, mới trong lúc Thành vương

muốn ôm nàng thì nhíu mày đẩy hắn ra, lạnh mặt nói: "Biểu ca, trước đó ở trong cung cùng Túc vương phi chào xong, chàng vì sao ngơ ngác mãi mới

đi?"



Thành vương mặt lộ vẻ mờ mịt, nghĩ ngợi một lúc, nhớ ra rồi.



Khi đó Túc vương phi hướng biểu muội cười, hắn nhất thời kinh diễm...



Lại nhìn Lý Hoa Dung gương mặt lãnh đạm mất hứng, Thành vương hiểu,

không để ý Lý Hoa Dung phản đối, cứng rắn đem người ôm trong ngực, cười

nói: "Biểu muội ghen tỵ? Nàng đừng nghĩ nhiều, ta hôm nay lần đầu thấy

nàng ấy, tò mò nhìn nhiều mấy lần, không có ý khác. Luận mĩ mạo, nàng ấy so với biểu muội, một đầu ngón chân cũng không bằng."



Lý Hoa Dung nghe hắn thừa nhận lúc ấy quả thật là nhìn Phó Dung đến

ngẩn ngơ, càng thêm mất hứng, bỗng nhiên đẩy Thành vương một phen.



Tân hôn yến, lại là biểu muội trước nay quen biết, Thành vương không

hề ngần ngại, tiếp tục lại gần, như cũ bị Lý Hoa Dung đẩy ra. Mắt thấy

mĩ nhân thật sự giận, Thành vương cười khổ, ôm lấy sau lưng người đè

chặt tay Lý Hoa Dung, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Biểu muội thật dễ

quên, hôm nay ta nhìn nàng ấy chỉ sửng sốt một chớp mắt, tối hôm qua ta

nhìn biểu muội thật lâu cũng không hoàn hồn. Nàng nói, ở trong mắt ta

đến cùng ai đẹp hơn?"



Hắn dám nhắc chuyện xấu hổ đêm tân hôn việc, Lý Hoa Dung gương mặt

thanh tú nhất thời đỏ như chín, lại như trước mất hứng, bị người cường

hôn hai cái, sau đó ra sức đấm hắn bả vai: "Dù chàng nói thế nào; ta

chính là không thích nàng ấy, không thích chàng nhìn nàng ấy..."



"Không có chuyện nhìn hay không, ta lại không phải là Thái Tử." Thành vương cười cho nàng đánh, ý vị thâm trường nói.



Lý Hoa Dung ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn: "Thái Tử?"



Thành vương gật đầu, thầm thì bên tai nàng vài câu, "Biểu muội nhớ kỹ

cái này, tương lai hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếu có thể làm cho Thái

Tử cùng Túc vương bởi vì nàng ta... Đó mới là biểu muội tốt của ta."


Thôi Oản giảo hoạt mà hướng hắn chớp chớp mắt.



Từ Hạo bất đắc dĩ thở dài, nhận thấy Từ Tấn chậm chạp không mở miệng,

sắc mặt lại trở nên khó nhìn: "Tứ ca đến cùng có nguyện ý cho hay không

a?"



Một cước nặng như vậy, nhìn phân thượng biểu muội hắn mới đáp ứng cùng Tứ ca hòa hảo.



Từ Tấn vẫn không chịu nói chuyện.



Phó Dung nhìn ra hắn dường như buông xuôi, vụng trộm kéo kéo tay áo hắn.



Từ Tấn hoàn hồn, chống lại ánh mắt đệ đệ bất mãn, hắn kéo kéo khóe miệng: "Ta về phủ rồi sẽ sai người đưa qua cho ngươi."



Đệ đệ đối với cây bảo đao kia thèm nhỏ dãi đã lâu, đời trước lúc đệ đệ thành thân thì hắn đưa sang, đời này bất quá sớm trước 3 năm mà thôi.



Hắn chịu đưa ra, Từ Hạo tâm hoa nộ phóng (vui mừng), oán khí tồn đọng một buổi sáng nháy mắt bay hết.



Có lẽ trong lòng còn có chút khúc mắc, ít nhất ở mặt ngoài, huynh đệ hai người xem như là hòa hảo như lúc ban đầu.



Mấy trận tuyết lớn đến, năm mới sắp qua.



Phó Uyển sản kỳ là vào mấy ngày cuối tháng chạp kia. Phó Dung lo lắng

không thôi, mỗi ngày đều phái nha hoàn đi qua chờ tin tức. Xong cung yến hoặc yến hội nhà huân quý khác, về đến phủ, việc đầu tiên chính là gọi

nha hoàn tới hỏi thăm tin tức tỷ tỷ, quả thực so Kiều thị còn bận tâm

hơn. Buổi tối ngủ không ngon giấc, gầy đi không ít.



Từ Tấn đều thấy, cả tháng chạp cũng không nháo nàng, chỉ có hai lần là Phó Dung trong lòng băn khoăn, chủ động cho hắn.



Đêm giao thừa qua, chính là mùng một, Phó Uyển bụng vẫn không thấy động tĩnh.



Phó Dung ngồi không yên, về nhà mẹ đẻ hai ngày, gần như mỗi ngày đều

chạy qua Lương gia bên kia một chuyến, nhìn bụng Phó Uyển cầu: "Cháu

ngoại mau ra đây đi, dì chuẩn bị cho ngươi một cái phong bao hồng đặc

biệt lớn, nếu không ra, qua hết mùng năm sẽ không còn phong bao."



Lúc ấy Kiều thị, Phó Tuyên đều ở bên cạnh nhìn, bị nàng chọc cho không nhịn được phì cười.



Hình như là vì chứng minh chính mình không tham tài, buổi sáng mùng sáu, Phó Uyển phát động.



Phó Dung nhận được tin tức, lần đầu tiên không trang điểm, vội vàng

chạy ra ngoài, Từ Tấn bất đắc dĩ thở dài, cầm áo choàng đuổi theo.