Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 133 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


"Nùng Nùng đừng sợ, không có việc gì."



Biết Phó Dung sốt ruột, Từ Tấn cố ý phân phó xe phu đi nhanh, trong

tháng giêng mấy ngày hôm trước chính là thời điểm dân chúng tổ chức tiệc tùng. Trên đường phố, người nhiều xe nhiều, hắn dù là vương gia, cũng

không có khả năng nghênh ngang xông thẳng qua để ngự sử giám quan bắt

được nhược điểm, nên chỉ có thể đem Phó Dung ôm vào trong ngực, nắm chặt tay nàng trấn an, "Cát Xuyên trước khi đi đã chẩn mạch cho tỷ tỷ nàng, y thuật của hắn nàng còn không tin sao?"



Phó Dung tin Cát Xuyên, nhưng nàng chính là sợ hãi, nghĩ tới đời trước chính mình vội vàng chạy tới Tề phủ nhìn thấy tình cảnh tỷ tỷ mặt không có chút máu nằm trong phòng sinh, nước mắt liền rơi xuống. Sợ bị Từ Tấn nhìn thấy, nàng chui vào trong ngực hắn, vừa muốn dán lên, lại sợ nước

mắt làm ướt xiêm y, người khác nhìn thấy...



Từ Tấn thở dài, cướp khăn trong tay nàng, tự tay lau nước mắt cho nàng.



Đối với cháu trai hay cháu gái sắp sinhnày, Từ Tấn vốn không để ý chút nào, nhưng thấy Phó Dung đợt này ăn ngủ không yên, hắn tự đáy lòng hi

vọng Phó Uyển thuận lợi sinh ra đứa nhỏ, triệt để cho Phó Dung an tâm,

cũng làm cho bọn họ hai vợ chồng lần nữa khôi phục những ngày đùa giỡn

ầm ĩ thoải mái trước đây. Quan trọng nhất là, Phó Uyển bình an sinh con, Phó Dung không còn khúc mắc, nàng cũng không cần uống canh tránh thai

nữa.



Lương phủ, đám người Kiều thị đã đến rồi.



Đoán được hai vợ chồng bọn họ muốn đến, Phó Phẩm Ngôn Phó Thần đều

đứng ở tiền viện, được tin thì cùng nhau tới cửa nghênh đón.



"Vương gia sao lại tới, đây..."



"Thời điểm này nhạc phụ, Chính Đường không cần chú trọng hư lễ nữa."



Sau khi xuống xe Từ Tấn trước cắt ngang hai người khách sáo, lại quay

người đỡ Phó Dung, động tác thuần thục tự nhiên, vừa nhìn thì biết ngay

là đã quen làm.



Phó Phẩm Ngôn Phó Thần thấy, đều thực vui mừng.



"Phụ thân, tỷ tỷ ta thế nào?" Ở trước mặt người nhà, Phó Dung càng không khách sáo, sau khi xuống xe vội hỏi.



Phó Phẩm Ngôn một bên mời hai người đi vào trong, một bên giải thích:

"Tỷ tỷ ngươi mới vào phòng sinh, cách thời điểm sinh còn xa, nương ngươi ở bên kia cùng vào rồi, ngươi đi nhìn đi." Lại hướng Từ Tấn nói: "Thiếu Cừ lần đầu làm phụ thân, trong lòng không bỏ xuống được, cũng ở đó

trông giữ, có chỗ thất lễ kính xin vương gia thứ lỗi."



Từ Tấn gật đầu: "Nên như thế." Nhìn theo Phó Dung dẫn nha hoàn vội

vàng hướng hậu viện đi vào, một gã đàn ông như hắn cũng khó mà hỏi thăm

Phó Uyển thế nào, ánh mắt ở trong sân quét một vòng, tiến vào sảnh đường thì thuận miệng hỏi: "Quan ca nhi lưu lại ở Hầu phủ?"



Phó Thần nói: "Không, tiểu tử kia thấy chúng ta đều đi, hắn cũng khóc

muốn theo, hiện tại cùng Lục muội muội ở trong vườn chơi."



Từ Tấn khen: "Quan ca nhi thông minh, ngày sau nhất định thành người có tài."



Phó Thần kéo kéo khóe miệng, đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể nhìn ra cái

gì? Cả ngày chỉ biết tự mình ở trong phòng vơ vét của cải, nếu thật làm

quan, phỏng chừng cũng là đại tham quan. Bất quá lời này hắn cũng chỉ để trong lòng nghĩ ngợi lung tung, chắc chắn sẽ không nói ra, ngộ nhỡ bởi

vì một câu nói đùa của mình mà chậm trễ tiền đồ của đệ đệ, hắn cũng


Phó Uyển nhắm mắt cho hắn hôn, nghe hắn nói ngốc, chờ hắn rốt cuộc hôn đủ rồi, lúc này mới mở mắt ra, nhìn nam nhân của mình cười: "Mau xem nữ nhi chúng ta đi, Quan ca nhi nói bộ dạng nàng không giống ta."



Lương Thông nghe thế, vội vàng cúi đầu, nhìn tiểu nữ oa trong tã lót,

xấu hổ cười: "Đều tại ta đen, liên lụy nữ nhi chúng ta cũng đen theo."

Hắn là nam nhân, không để ý đen hay không, tiểu cô nương thích đẹp, đều

hi vọng chính mình trắng trẻo sạch sẽ thật xinh đẹp. Hắn không chỉ một

lần nghe muội muội oán giận nàng không đủ trắng.



Phó Uyển không thích nghe hắn nói như vậy, nhìn nữ nhi nói: "Đen một chút thì làm sao, Ánh Phương cũng rất dễ nhìn a."



Lương Thông lập tức phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, ai dám ghét bỏ nữ nhi ta đen, ta đem hắn trói ở trong viện phơi nắng mấy tháng."



Phó Uyển bật cười, nhẹ nhàng thở dài: "Không biết tổ phụ, phụ thân nghe nói là nữ nhi, có thể mất hứng hay không."



Lương Thông cười ha ha, sợ kinh động nữ nhi rất nhanh lại ngừng lại,

nhỏ giọng cùng thê tử nói chuyện: "Đã nói với nàng bao nhiêu lần, nhà

chúng ta cô nương ít, nàng sinh thêm mấy nữ nhi bọn họ mới cao hứng,

không nhìn Ánh Phương ở nhà được sủng cỡ nào? Cùng nàng ấy so sánh, mấy

người đường huynh đệ chúng ta quả thực là như được nhặt về."



Đây cũng là lời thật, nhìn trượng phu bên cạnh vẻ mặt vui mừng, Phó

Uyển lại may mắn ngày đó ở trên thuyền, nàng không đẩy người nam nhân

này ra.



~



Nhà gặp việc vui, buổi tối mọi người ở Lương phủ dùng xong cơm mới từng người hồi phủ.



Như tảng đá lớn đè ở trong lòng rốt cuộc được dời đi, Phó Dung lười

biếng mà tựa vào trong ngực Từ Tấn, an tâm lại mệt mỏi, trong xe ngựa

nhẹ nhàng xóc nảy dần dần nhắm hai mắt lại.



Không biết ngủ bao lâu, bị người hôn tỉnh.



Phó Dung thật sự bị ôm chặt, ghét bỏ mà đẩy nam nhân trên người, không nghĩ hắn chẳng những không đi, còn nâng eo nàng lên tiến thêm một bước.



Bá đạo này tới quá đột ngột, Phó Dung nhất thời thanh tỉnh, bắt lấy bả vai cầu hắn, "Chậm chút..."



Từ Tấn sớm quen thuộc thân thể Phó Dung, biết trong lòng nàng thời

điểm cam tâm tình nguyện rất nhanh có thể chuẩn bị sẵn sàng, bởi vậy chỉ là đánh thức nàng trước, không có vội vã tiếp tục. Chăm chú nhìn nàng

con ngươi mĩ lệ dần dần tụ hơi nước, hắn lẩm bẩm hỏi: "Nùng Nùng, hiện

tại còn sợ sinh con sao?"



Phó Dung muốn toàn tâm ứng phó hắn, nhưng hắn bên kia không ngừng, nhẹ nhàng dịu dàng nhỏ nhẹ cướp đi một nửa tâm thần của nàng, "Không sợ,

chỉ là ta..."



"Đã không sợ, vậy thì sinh con cho ta."



Nghe nàng dường như không nguyện ý, Từ Tấn vọt tới trước trực tiếp làm cho nàng mất tiếng, làm cho nàng nói không ra lời hoàn chỉnh.