Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 134 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Đêm khuya tĩnh lặng.
Trên màn gấm màu tím nhạt, dải tua dần dần đình chỉ đong đưa, trong
màn oanh gáy, cũng qua một trận mưa rào dồn dập, bỗng dưng im bặt mà
ngưng lại.
Phó Dung nhắm mắt, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Từ Tấn môi ở đằng kia lưu luyến chốc lát, chậm rãi chuyển tới khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phó Dung, hôn một lát phát giác nàng lạnh, hắn
kéo cái chăn vừa mới bị bỏ ra, đem đắp cho hai người, nhẹ nhàng hôn trán nàng: "Nùng Nùng khóc thật dễ nghe, thật muốn nghe nàng khóc nữa."
Ban đêm nàng quả thực triệt triệt để để chính là hồ yêu. Một cái nhíu
mày một tiếng kiều kiều cầu xin đều làm cho lòng người sinh thương tiếc
đồng thời lại muốn tận tình mà khi dễ nàng, nghe nàng khóc ra các kiểu,
khóc nức nở nhỏ giọng, khóc thút thít lúc liên tục lúc gián đoạn, khóc
cầu cao giọng khi không chịu nổi...
"Nùng Nùng..." Không biết nên hình dung chính mình thích đến thế nào, Từ Tấn ngậm lấy môi nàng, lại phóng túng.
Phó Dung một chút khí lực cũng không còn, dường như có chuyện gì nên
làm nhưng nàng thật sự quá mệt. Từ Tấn còn chưa từ trên người nàng rời
đi, nàng đã ngủ say, chỉ khi Từ Tấn đi ra ngoài thì kìm lòng không được
hừ hừ, môi son khẽ hé, diêm dúa lẳng lơ quyến rũ.
Từ Tấn nằm nghiêng nhìn nàng, bình tĩnh bình phục một lát, lúc này mới cầm lấy khăn đã sớm chuẩn bị tốt thay hai người chà lau, lau xong trực
tiếp ném ra ngoài màn lụa, tự có nha hoàn tiến vào thu thập, hắn cứ lo
ôm Phó Dung đi ngủ.
Trước ngày mười lăm đều không cần thượng triều, ngày mai cũng không có yến hội phải đi, Từ Tấn ngủ thập phần an tâm.
Phó Dung ngủ được rất sâu, ngủ thẳng giấc tới mặt trời lên quá ba sào, nếu không phải là bị người chung quanh sờ mó lung tung, chỉ sợ còn có
thể ngủ tiếp.
"Vương gia đừng chạm vào ta." Phó Dung tức giận lầm bầm, muốn xoay người.
Từ Tấn một đêm ngủ ngon lành, hiện tại tinh thần vừa vặn, thích nhất
nhìn nàng yếu ớt thế này, ôm người không buông, thành thật một hồi lại
động tay động chân. Phó Dung buồn ngủ dần tan hết, định né tránh bỗng
nhiên phát giác giữa hai chân một mảnh khác thường, nhíu nhíu mày, lặng
lẽ sờ.
Sờ xem tối hôm qua Từ Tấn để lại cho nàng gì đó.
Phó Dung ngơ ngác.
Từ Tấn tay cũng sờ qua, thấy Phó Dung chỉ ngây ngốc, hắn cười cắn lỗ tai nàng: "Đêm nay lại cho nàng ăn no..."
Quan ca nhi đã biết những số đơn giản, phát hiện thiếu một hạt đậu
bạc, mắt to quan sát ba người Thẩm Tình, cuối cùng rơi vào trên người
Phó Mật, giòn giòn mà nói: "Ngũ tỷ tỷ trả ta đậu bạc!"
Phó Mật lúc này mới đem đậu bạc đưa cho hắn.
Quan ca nhi vui mừng nhận lấy, nắm chặt 3 hạt đậu bạc một lần nữa ngồi yên, cùng sô thắng được lúc trược đặt chung một chỗ. Tiểu tử cúi đầu,
một bên đếm một bên tính, đếm tới chín hạt lại tiếp tục đếm từ đầu, sau
đó quay sang Phó Tuyên khoe khoang: "Lục tỷ tỷ, ta có chín với thêm sáu hạt đậu, đều để giành cho cháu ngoại nữ."
Nữ nhi của Phó Uyển để qua đầy tháng mới đặt nhũ danh, Quan ca nhi liền đem "Cháu ngoại nữ" trở thành tên của tiểu nha đầu.
Phó Bảo cố ý đùa hắn: "Ngươi sao không để lại vài hạt cho cháu trai ngươi (con của Phó Định)?"
Quan ca nhi chớp chớp mắt, nằm sấp trên cánh tay Phó Tuyên, một bộ nghiêm trang nhìn bài trong tay tỷ tỷ.
Phó Bảo nhẹ nhàng đánh hắn một chút: "Tiểu quỷ nghịch ngợm!"
Quan ca nhi cười khanh khách.
Phó Mật không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Quan ca nhi, quên cả nhìn
bài, Thẩm Tình đang muốn nhắc nhở nàng, thì thấy Kiều thị cùng Phó Dung
trước sau tiến vào.
Bốn tiểu cô nương liền tan cuộc.
Phó Tuyên đem hạt đậu bạc Quan ca nhi cướp từ chỗ Phó Bảo trả lại, Phó Bảo nhận, quay người đều nhét hết vào trong hà bao nhỏ của Quan ca nhi: "Còn chưa hết tháng giêng đâu, coi như là ta mừng tuổi cho Quan ca nhi
đi."
"A Bảo chính là có tiền a." Phó Dung cười sờ sờ đầu nàng, dắt đệ đệ đi.
Trên đường trở về Đông viện, Phó Tuyên hỏi nàng: "Hai nha hoàn kia là lão thái thái đưa tới?"
Nàng năm nay mười hai tuổi, rất nhiều việc đã hiểu, vừa nhìn thấy diện mạo hai nha hoàn đó là đoán được ý tứ lão thái thái.
Phó Dung khí định thần nhàn nói: "Đúng vậy, muội muội không cần lo lắng, tỷ phu ngươi chướng mắt các nàng."
Từ Tấn nếu có thể coi trọng nha hoàn tư sắc bậc này, trong Túc vương phủ hẳn sẽ không chỉ có một mình nàng.
Phó Tuyên quay đầu lại, tầm mắt lượn một vòng ở trên người hai cô gái, đầu lông mày hơi nhíu. Tuy rằng tỷ tỷ rất điềm tĩnh, nàng vẫn không có
cách nào yên tâm hoàn toàn.
Lúc hoàng hôn Từ Tấn tới đón Phó Dung, Phó Tuyên đi ra theo, muốn tận
mắt xem phản ứng của vương gia tỷ phu khi nhìn thấy hai nha hoàn kia.