Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 14 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


hắn vội vàng thủ lễ chào, Phó Dung không có lý do để tiếp tục dây dưa,

tránh qua một bên nhường đường cho hắn đi trước. Tề Sách bước chân vội

vàng nhanh chóng rời đi. Ánh mắt Phó Dung phức tạp nhìn bóng dáng hắn,

đanh muốn chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên cảm giác có cái gì

không đúng, quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy Xảo Hạnh đang tìm tòi đánh

giá nàng. Phó Dung giật thót tim, Xảo Hạnh là đại nha hoàn của mẫu thân, tâm tư từ trước tới giờ đều nhạy bén, vừa rồi nàng bởi vì Tề Sách đứng

cách xa lộ ra một chút dấu vết, không biết Xảo Hạnh có nhìn ra không?



“ Xảo tỷ tỷ, vừa mới ta không cẩn thận vấp ngã mới đụng vào Tề đại ca,

việc này nếu để nương ta biết, bà khẳng định sẽ chê ta chân tay lóng

ngóng, xin nhờ Xảo tỷ tỷ giúp ta giấu diếm.”



Nàng lôi tay áo Xảo Hạnh năn nỉ lấy lòng, Xảo Hạnh so với Phó Dung lớn

hơn vài tuổi, thường ngày cũng hay nói chuyện với nhau, đây cũng không

phải lần đầu tiên giúp Phó Dung giấu chuyện. Nếu lỗi sai bình thường,

nàng đương nhiên thống khoái nhận lời, nhưng chuyện này có liên quan đến thanh danh của Phó Dung, không thể chỉ nói 2,3 câu liền bỏ qua. Cho dù

tam tiểu thư có ngưỡng mộ Tề đại công tử, nàng cũng không thể lỗ mãng

như vậy, chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ không tốt đối với Phó gia.



“ Tiểu thư yên tâm, chút chuyện nhỏ này không đáng nói cùng phu nhân, nô tỳ không phải là kẻ nhiều chuyện.” Xảo Hạnh cười trấn an, lập tức lại

uyển chuyển nhắc nhở: “ Trải qua chuyện lần này, tiểu thư nên nhớ giáo

huấn, sau này đi đường nên chú ý một chút, nếu tế xuống đất thật, bị

thương thì thật phiền toái.”



Vừa không đắc tội chủ nhân là Phó Dung, lại ẩn chứa nhắc nhở, nếu Phó

Dung thật sự chột dạ, nhất định sẽ nghe được. Phó Dung biết Xảo Hạnh có ý tốt, vội vàng cam đoan mình sẽ ngoan ngoãn, hồn nhiên như một đứa trẻ.



Nhìn nàng thản nhiên, Xảo Hạnh thoáng yên tâm, lại dặn dò Lan Hương cẩn

thận chiếu cố tiểu thư hơn. Phó Dung trở về chỗ ngồi thì thấy Tề Sách

đang đứng một bên Tề lão thái thái, cao giọng đọc lời chúc mừng trên tay cho lão nhân gia nghe. Thân hình cao ngất như tùng, thanh âm trong sáng sâu sắc, làm cho người khác thưởng thức và vui mắt.
khí tự nhiên đứng sau Tề Sách.



Đó là kiếp trước phụ thân, huynh trưởng ở ngoài, là nam nhân đối tốt với nàng nhất, cũng là nam nhân duy nhất mà nàng cảm thấy áy náy nhất. Mẫu

đơn dưới ánh mặt trời nở sáng lạn, Phó Dung nhìn gốc ngụy tử ở bên kia,

phảng phất như thấy nhân duyên ngắn ngủi của nàng cùng Từ Yến, vui

sướng, phiền lòng rõ ràng như ở trước mắt. không ai chú ý nàng thất

thần, trừ bỏ Tề Sách chuẩn bị rời đi. Kỳ thật Tề Sách không có ý định

nhìn nàng, hắn muốn nhìn là Phó Uyển, chỉ là Phó Dung ngồi bên cạnh Phó

Uyển, thấy Phó Uyển thủy chung chưa từng nhìn hắn, trước khi thu hồi tầm mắt, Tề Sách tùy ý liếc nhìn Phó Dung.



Lại thấy tiểu cô nương kinh ngạc nhìn chằm chằm về đằng trước, nét u

buồn trong mắt hoàn toàn không hợp so với tuổi của nàng, có tiếc nuối

cùng buồn bã. Tề Sách tự nói với mình không thể nhìn nữa, bị người khác

phát hiện sẽ không tốt, nhưng hắn khống chế không được, bởi nàng lúc này quá phức tạp cùng tiểu cô nương dùng thủ đoạn vụng về có ý đồ hấp dẫn

hắn khi nãy như là 2 người.



Phó Dung cũng không phải dạng người đa sầu đa cảm, đột nhiên nghe được

tên của chồng trước, khó tránh khỏi nhớ đến một ít ngày ôn tồn lúc

trước, rất nhanh cũng liền hồi thần. Khi hồi thần theo bản năng đề phòng nhìn về phía Tề Sách, thế mới phát hiện không có thân ảnh Tề Sách bên

người Tề thái thái. Tò mò quay đầu tìm kiếm, vừa lúc đụng phải ánh mắt

dò xét của Tề Sách.



hắn nhìn nàng làm cái gì? Đúng rồi, nhất định là nhìn lén tỷ tỷ, có tật

giật mình mới lập tức phát hiện nàng nhìn hắn chăm chú. Vừa nghĩ như

thế, Phó Dung hung hăng trừng mắt nhìn Tề Sách. Tề Sách ngỡ ra, lập tức

cười, không còn lưu luyến, không nhanh không chậm bước đi về phía trước. Là bởi vì gặp hắn nhìn lén tỷ tỷ của nàng mà không nhìn nàng, nên mới

mất hứng? Sao lại nông cạn như thế, cả tỷ tỷ ruột cũng ghen tị, thật là

bị chiều hư…