Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 17 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


“ Ngày mai chúng ta mang các muội ấy vào trong núi đi dạo đi? Chuẩn bị

vài món ăn thôn quê, liền ăn ở ngoài luôn đi?” Sau một lát, Lương Thông

chột dạ đề nghị.



Phó Thần lắc đầu: “ E là đợi cả hai bên sẽ muộn mất, Nùng Nùng quyết tâm học bơi, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đi ra ngoài, huống hồ

muội ấy rất lười, ngồi xe ngựa đi đâu chơi không thành vấn đề, huynh bảo muội ấy đi bộ, muội ấy nhất định không chịu.”



Lương Thông thất vọng, Phó Dung cùng muội muội không đi, Phó Uyển càng

không có khả năng sẽ đi. “ Nếu không chúng ta đi săn thú để làm vài món, buổi tối ở trong sân nướng ăn?” Trong lòng ngứa ngáy, Lương Thông vắt

óc tìm mọi cơ hội để thấy mặt Phó Uyển.



Phó Thần ngẫm nghĩ: “ Chủ ý này không sai, cả ngày các muội ấy chỉ ở trong nhà chắc chưa được ăn món như vậy!”



Lương Thông cực kì mừng rỡ, nên buổi chiều không bắn trật mũi tên nào.

Trước khi mặt trời lặn, hai người thắng lợi trở về, Phó Dung, Lương Ánh Phương hưng phấn đi xem náo nhiệt, Lương Thông nhìn phía sau 2 người,

cố nén mới không mở miệng hỏi thăm, một bên cúi đầu nhìn xuống con mồi,

một bên lắng nghe huynh muội Phó Thần nói chuyện.



Phó Uyển thích thanh tĩnh, theo thói quen Phó Thần cưởi dặn dò Phó Dung: “ Buổi tối chúng ta nướng đồ ăn, huynh tự mình nướng.” Ca ca rất giỏi

nướng đồ ăn, Phó Dung vô cùng vui vẻ, lấy lòng nói: “ Cần muội hỗ trợ

hay không?”



Phó Thần chê cười nàng: “ Thôi đi, không cẩn thận lại bị thương ở tay,

sau đó muội không cần lại lấy nước mắt ăn vạ với huynh, Uyển Uyển mà nói lời này thì không sai biệt lắm.” Lương Thông trong lòng vừa động, có lẽ tối nay có thể được ăn món nàng làm?



Đáng tiếc sau khi Phó Uyển nghe nói liền trực tiếp kêu Phó Dung, Lương

Ánh Phương trở về, đợi Phó Thần làm tốt món ăn rồi sai nha hoàn đưa tới

hậu viện. Lương Thông khó có thể tin được, tựa như nhiệt huyết sôi trào

bị một thùng nước lạnh từ trên trời giáng xuống.



Phó Thần cho là hắn khiếp sợ phương thức chung đụng của huynh muội nhà

mình, có chút lúng túng nói: “ Muội muội này của ta, đừng nhìn nàng nhỏ

hơn ta một tuổi, có đôi khi lại giống như tỷ tỷ cái gì cũng quản.” Lương Thông phẫn nộ nhét miếng thịt vào miệng, thấy nhạt như nước ốc.



Phó Dung ăn rất ngon, ăn đến có chút tiếc hận: “ Chọn sai rồi, chúng ta

nên để qua đoan ngọ rồi mới tới đây, có thể ở thêm được nhiều ngày.” Phó Uyển sẵng giọng: “ Muội cho là nơi này là của nhà chúng ta, muốn ở bao

lâu cũng được, không biết khách sáo gì hết.”
tốt, phân phó Bạch Chỉ đi kêu: “ Ngươi đi Thanh Tuyền các xem, nếu tam

tiểu thư vẫn chưa đi ra, ngươi nhắc nhở một tiếng.” Bạch Chỉ lĩnh mệnh

đi.



Lan Hương thăm dò liếc nhìn, chỉ thấy có mỗi Bạch Chỉ ra ngoài, liền

tiếp tục canh chừng. Đất đai thôn trang Lương gia rất rộng, trong hoa

viên đình đài, lầu các, cảnh sắc rất nhiều. Bạch Chỉ trên đường vừa đi

vừa nhìn, bước chân không khỏi bước chậm lại, ngẫu nhiên còn dừng lại

ngắm hoa. Có lẽ không chuyên tâm để ý, đến một chỗ rẽ, thình lình có một bóng người đi ra, Bạch Chỉ “ A” hô nhỏ một tiếng, ngay sau đó liền ngã

xuống đất. Nàng là đại nha hoàn của Phó Uyển, bình thường ăn sung mặc

sướng giống như một nửa tiểu thư, lúc nào chịu ủy khuất như vậy, nên

liền mặt lạnh vừa đứng lên vừa mắng: “ Nô tài nào hầu hạ ở đâu, đi

đường…”



Chẳng qua khi nàng nhìn rõ diện mạo tuấn mỹ, lạnh lùng của nam tử đối

diện, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhận sai: “ Lúc đầu

Bạch Chỉ va vào sau lại nói lỡ, kính xin đại công tử thứ tội.”



“ Ngươi nhận ra ta?” Tề Sách nhìn phía sau nha hoàn hỏi, Bạch Chỉ trong

lòng kêu khổ, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, thì ra hắn căn bản chưa từng chú ý đến nàng.



“ Thưa đại công tử, nô tỳ là nha hoàn của Phó gia, khi lão thái thái quý phủ mừng thọ, nô tỳ đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bởi vậy…”



Tề Sách thản nhiên “ Ừm” một tiếng, “ Về sau đi đường cẩn thận một

chút.” Rồi xoay người đi, Bạch Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nói câu kia

là răn dạy hay là quan tâm? Nếu là răn dạy, ngữ khí quá mức bình tĩnh,

nếu là quan tâm…



Nghĩ tới có thể khả năng khác, mặt Bạch Chỉ lại đỏ, ngượng ngùng cúi

đầu, liền thấy một túi thơm màu lam nằm dưới đất. Là của hắn không cẩn

thận làm rơi sao? Bạch Chỉ ngẩng đầu, không thấy bóng dáng nam nhân kia, nàng nhìn trái phải, đem túi thơm kia nhặt nhanh giấu vào trong tay áo. Bụi thúy trúc phía trước, khóe miệng Tề Sách nhếch lên khinh miệt. một

đứa nha hoàn cũng dám mơ tưởng tới hắn, nếu không phải hành tung Phó

Uyển khó hỏi thăm, hắn cũng sẽ không lợi dụng nàng ta một lần.



Ánh mắt của nam nhân khinh miệt, mà Phó Dung cùng Lương Ánh Phương ở một bụi hoa khác lắc đầu, ý bảo đợi một lát nữa hãy đi ra ngoài, miễn cho

Tề Sách phát hiện mà đả thảo kinh xà.