Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 182 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Thôi Oản cả người ướt đẫm ngồi trên ghế, nghe nha hoàn Thải Vi nói xong, mất hồn lạc phách.
Từ Tấn đến cùng có bao nhiêu chán ghét nàng, mới có thể khoanh tay
đứng nhìn, mới có thể phái một thị vệ đến cứu nàng, ngay cả thanh danh
nàng đều không để ý?
Cho dù Từ Tấn đối với nàng không có tình yêu nam nữ, bọn họ là huynh
muội a, nàng càng là chuẩn Lục hoàng tử phi trong mắt mọi người, chẳng
lẽ Từ Tấn đã chán ghét nàng tới tình trạng tổn hại mặt mũi thân đệ đệ?
Ý nghĩa xuất hiện, Thôi Oản đột nhiên rùng mình một cái, trong đầu lóe lên khuôn mặt Từ Tấn lạnh lùng, nghiêm nghị, vô tình.
Từ Tấn phái thị vệ xuống nước cứu nàng, có phải hay không còn có một
cách giải thích khác, có phải hay không hắn đã không hi vọng nàng trở
thành đệ muội của hắn? Bằng không lấy hắn chiếu cố Từ Hạo, lấy tình cảm
huynh đệ hắn nhiều lần cứu Từ Hạo trong hiểm nguy, hắn không có khả năng để cho nam nhân khác đụng tới nàng, kế đó làm cho Từ Hạo khốn đốn.
Đúng rồi, nhất định là như vậy.
Kia Từ Tấn vì sao hận nàng như thế?
Thôi Oản run bần bật.
Nàng chỉ có thể nghĩ tới một nguyên nhân, Từ Tấn nhất định là hoài
nghi lần trước bùn xạ hương cùng nàng có liên quan. Tất cả chứng cớ đều
bị nàng thanh lý sạch sẽ, Thôi Oản tin tưởng vô luận là bác hay là Từ
Tấn đều tra không ra bất kỳ đầu mối nào, mà Từ Tấn, dù hắn không có
chứng cớ, bởi vì hoài nghi vẫn như thế nhẫn tâm.
Tất cả khiếp sợ thương tâm khổ sở, nháy mắt tiêu tán, nghĩ tới Từ Tấn
lạnh lùng, Thôi Oản trong đầu chỉ còn lại hai chữ, tự bảo vệ mình.
Nàng từng sắp xếp gả cho Từ Tấn mình chân chính thích, gả cho Từ Tấn
có tiền đồ, nếu không thành cũng có thể làm thê tử Từ Hạo, tương lai
cũng là vương phi. Giờ phút này, nhìn thấu Từ Tấn đối với nàng tàn nhẫn, Thôi Oản đối với Từ Tấn không còn có nửa điểm mơ ước, nàng chỉ muốn
bảo vệ vị trí Lục hoàng tử phi, bảo vệ tín nhiệm của Từ Hạo và bác đối
với nàng.
Tự bảo vệ mình như thế nào?
Thôi Oản bắt buộc chính mình trấn định lại, cẩn thận cân nhắc Từ Tấn.
Thuyền nhẹ do tâm phúc nha hoàn Thải Vi chống chậm rãi cập bờ, nghe
trên bờ người thân lo âu ồn ào, trên giường Thôi Oản che kín chăn Thải
Vi tạm thời đắp cho nàng trong mui thuyền, nhắm mắt lại, ô ô khóc rống.
Tạ thị và Tần nhị phu nhân cùng nhau vào mui thuyền, xác nhận Thôi
Oản không việc gì, Tạ thị cao giọng mắng: "Ngươi nha đầu này, nói bao
nhiêu lần không cho phép ngươi vụng trộm chèo thuyền chơi, ngươi đều
Tần nhị phu nhân kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài nơi nào còn có bóng dáng thiếu niên lang?
Nhà khách bên kia, Từ Tấn vừa từ thư phòng Thôi Phương Lễ trở về, vào
nhà thấy nhi tử bảo bối nhu thuận tựa vào trong ngực mẫu thân, mắt to
đen lúng liếng ướt như nước trong veo sáng ngời, trong lòng bực bội giảm xuống, ngồi vào bên cạnh Phó Dung đem một lớn một nhỏ cùng ôm lấy, hôn
khuôn mặt Phó Dung.
Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Vương gia có tâm sự?"
Người trong nhà sốt ruột, Từ Tấn không muốn nói tăng thêm phiền não
cho nàng, lắc lắc đầu, cúi đầu đùa nhi tử: "Trăn ca nhi có phải lại khóc hay không? Nghe lời, đêm nay nghe xong diễn chúng ta liền về nhà mình
." Lão gia tử ngày mừng thọ, hắn dù muốn lập tức hồi vương phủ cũng phải nhịn.
Trăn ca nhi vừa khóc xong, ôm mẫu thân ai cũng không muốn đáp lời,
phụ thân nói chuyện với hắn, hắn kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn đem đầu
chuyển tới một bên khác.
Từ Tấn bật cười, cắn lỗ tai Phó Dung: "Giống như nàng, bị ủy khuất liền không thích đáp lại người ta."
Phó Dung thật lòng oan uổng, nàng từng quả thật không chỉ một lần
không muốn đáp lại Từ Tấn, nhưng Từ Tấn là vương gia, nàng nào dám thật
sự cau có mặt với hắn? Ngược lại là Từ Tấn, một lát nhiệt tình như lửa,
một hồi lạnh như băng sương, nhi tử tính tình này chân chính giống hắn.
Lười cùng hắn giảng đạo lý, nhớ tới bộ dáng Hứa gia cả người ướt đẫm ở bên ao sen, Phó Dung muốn hỏi xem Thôi Oản rơi xuống nước có ẩn tình
hay không, bên ngoài đột nhiên truyền đến Từ Hạo phẫn nộ gọi to: "Tứ ca
ngươi ra đây! Ta có chuyện với ngươi!" Xen lẫn động tĩnh cùng Hứa gia
tranh cãi.
Từ Tấn môi còn ngậm vành tai của nàng, nhưng một giây kia, Phó Dung
lại toàn thân lạnh buốt, lo sợ Từ Tấn phẫn nộ thật cắn nàng một miếng.
Phó Dung sợ nhất Từ Tấn tức giận, lúc này thân thể nàng cứng ngắc, cũng không dám nhìn biểu tình trên mặt Từ Tấn.
Đường đường huynh trưởng, bị đệ đệ đến nhà khiêu khích như thế, dù là ở trước mặt nàng, Từ Tấn với tính tình kia, có thể nhẫn?
Mắt thấy nam nhân vụt đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài, Phó Dung nhìn
nhi tử trong ngực, lại không dám đắc tội Từ Tấn, vẫn lo lắng đề phòng
dặn dò: "Vương gia, hôm nay là ngày mừng thọ ngoại tổ phụ, có chuyện gì
ngươi chờ về phủ rồi so đo với Lục đệ sau, đừng ở chỗ này..."
"Ta biết, nàng an tâm dỗ nhi tử đi."
Từ Tấn quay đầu lại, còn coi như bình tĩnh trấn an nói. Thê tử đều ở
trong phòng, mặc kệ Lục đệ nổi điên cái gì, hắn sẽ không dọa đến 2 mẹ
con Phó Dung.
Phó Dung thoáng yên tâm, đợi Từ Tấn đi ra ngoài, nàng vỗ nhè nhẹ Trăn ca nhi đang ỷ lại ôm lấy nàng, dựng thẳng lỗ tai nghe.