Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 183 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Từ Tấn từ trong nhà đi ra ngoài.
Từ Hạo bị Hứa gia ngăn ở nhà khách cách mấy trượng, nhìn thấy Từ Tấn,
nghĩ tới Hứa gia nói trong phòng cháu còn ngủ, hắn nhịn nhịn, không lớn giọng nữa, đợi Từ Tấn tới gần mới ngước cổ chất vấn: "Ngươi có phải đem chuyện Tứ tẩu bị ám toán tính ở trên đầu Oản Oản hay không? Oản Oản là thân biểu muội của chúng ta, nàng..."
"Nàng nói với ngươi như vậy?" Từ Tấn thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt ngắt lời.
Hắn dửng dưng như thế, Từ Hạo khí thế tới cửa hỏi tội không khỏi thấp
xuống một đoạn, nhỏ giọng oán giận nói: "Ngươi, Tứ ca không cứu nàng,
nàng bị ủy khuất đương nhiên muốn biết nguyên nhân, Tứ ca ngươi nói,
ngươi có phải còn đang hoài nghi Oản Oản hay không?"
Từ Tấn cười lạnh, liếc mắt nhìn Hứa gia chủ động lui ra xa xa, nhìn
chằm chằm vào mắt hắn nói: "Ta vì sao không đi cứu, trong lòng ngươi hẳn là so với ai đều rõ ràng. Hồi nhỏ biểu muội thích lễ vật của ta hơn của ngươi nhiều, ngươi cùng ta tức giận, nàng nuôi mèo bị mất, chúng ta
cùng nhau giúp nàng tìm, ta tìm được trước, ngươi cũng chê ta cướp công
lao của ngươi. Tốt, ngươi thích biểu muội, ta không thích nàng, vì để
cho ngươi cao hứng, nhiều năm như vậy ta đều lãnh đạm với nàng. Hôm nay
nếu như ta xuống nước cứu người, biểu muội đem ta trở thành ân nhân cứu
mạng, ngươi thật sự cao hứng? Ngươi nói thật cho ta, rốt cuộc là Hứa
gia cứu nàng làm cho ngươi dễ chịu hơn, hay là ta?"
Từ Hạo nghẹn họng nhìn trân trối, muốn giải thích, chống lại ánh mắt
huynh trưởng thấu suốt, gương mặt chậm rãi sưng lên đỏ bừng.
Hắn cho rằng huynh trưởng không biết tâm tư mình, nguyên lai huynh trưởng hắn đều biết.
Hắn từ nhỏ đã thích biểu muội, kể cả lúc chưa biết gì chỉ đem biểu
muội làm muội muội, hắn cũng không nguyện ý biểu muội đem lực chú ý đặt
tới trên người huynh trưởng. Nhưng hắn so với huynh trưởng nhỏ hơn 5
tuổi, rất nhiều việc đều không bằng, hắn vừa vỡ lòng, huynh trưởng đã có thể viết một thiên văn chương, sau đó hắn chạy tới trước mặt biểu muội
khoe khoang thì biểu muội sẽ kiều kiều nói, "Đây xem là gì, Tứ ca đều
biết..."
Từ nhỏ đến lớn, hắn nghe những lời này quá nhiều lần, cho nên hắn tự
đáy lòng hi vọng Tứ ca cách biểu muội xa chút, tự đáy lòng hi vọng chính mình trở thành ca ca tốt nhất trong miệng biểu muội, sau này Tứ ca quả
nhiên bất hòa với biểu muội, Từ Hạo không biết nguyên nhân, hắn chỉ len
lén cao hứng, thoả mãn rốt cuộc biểu muội chân chính thành của hắn.
Hôm nay hắn mới biết được, Tứ ca là vì hắn suy nghĩ, vì thanh toàn hắn muốn độc chiếm tâm tư biểu muội.
Đúng như Tứ ca đã nói, nếu như hôm nay biểu muội thật sự được Tứ ca
cứu lên, nghe nàng luôn miệng cảm kích Tứ ca, dùng loại ánh mắt sùng bái kia nhìn Tứ ca, hắn nhất định sẽ không dễ chịu. Hắn thà rằng là Hứa
gia, bởi vì Hứa gia chỉ là một người thị vệ, hắn cứu người là hiển
Từ Tấn cũng cười: "Ta làm sao vì chuyện nhỏ này tức giận? Dì đi bồi ngoại tổ phụ đi, bảo ông đừng nghĩ nhiều."
Tần nhị phu nhân biết cháu mình không phải người bụng dạ hẹp hòi, đùa vài cái với Trăn ca nhi, cười cáo từ.
Trong phòng chỉ còn một nhà 3 người.
Phó Dung vỗ vỗ nhi tử, vụng trộm quan sát Từ Tấn, muốn hỏi lại không
dám mở miệng. Người khác không biết Từ Tấn hoài nghi mẹ con Thôi Oản,
nàng biết, vậy thì, Từ Tấn lệnh cho Hứa gia ra tay cứu Thôi Oản, đến
cùng...
Từ Tấn đoán được nàng đang nghĩ cái gì, thấp giọng nói: "Nàng có hiềm
nghi hại hai mẹ con các người, ta quả thật không muốn nàng gả cho Lục
đệ, cũng phân phó Hứa gia "hảo hảo" cứu nàng, đáng tiếc nàng được nha
hoàn cứu lên, làm hỏng kế hoạch của ta."
Thôi Oản thích hắn, Thôi Oản tâm cơ thâm trầm, hắn đều không có bằng chứng, nói ra không có ai tin hắn, khôn khéo như ngoại tổ phụ, chẳng
phải cũng không hoài nghi cháu gái ruột? Bởi vậy trước khi có được chứng cứ xác thực, Từ Tấn không muốn cho mẫu thân phiền lòng, nhưng hắn phải
để Phó Dung biết hắn có bao nhiêu đề phòng Thôi Oản, như vậy Phó Dung
cũng sẽ cùng đề phòng Thôi Oản, miễn cho chịu thiệt ở trên tay Thôi
Oản.
Phó Dung không ngờ Từ Tấn lại thật sự vì năm thành hoài nghi liền muốn quấy nhiễu hôn sự Thôi Oản và Từ Hạo, nghĩ ngợi một lúc, lo lắng nói:
"Vương gia làm như vậy là không sai, nhưng chàng nghĩ tới cảm nhận của
Lục đệ sao? Nếu như nàng thật sự gả cho Hứa gia, hoặc là bị Hứa gia
chiếm tiện nghi, Lục đệ chắc chắn hận chàng a."
Nhắc tới thân đệ đệ, Từ Tấn bực bội nhắm mắt lại.
Đời trước Thôi Oản đem chuyện yêu thích hắn giấu được thiên y vô
phùng (không có dấu vết), hắn sợ Lục đệ khổ sở cũng không nói ra. Hai
huynh đệ chưa từng bởi vì Thôi Oản mà nháo thành một chuyện lớn không
được tự nhiên như vậy. Cho nên, hắn cũng vì bị Lục đệ xúc động hỏi tội
thì mới biết được Lục đệ si tình Thôi Oản, si tình tới mức bởi vì một
câu cuả Thôi Oản, ngay cả thân ca ca cũng không tin. Hôm nay nếu không
phải Thôi Oản tự cứu, nếu không phải Lục đệ quả thật kiêng dè chuyện
hắn thân cận Thôi Oản cho hắn lấy cớ, Lục đệ chỉ sợ thật sự sẽ hận
hắn...
Giống như điện quang hỏa thạch, Từ Tấn đột nhiên mở mắt ra.