Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 184 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Nghỉ trưa qua, mọi người phân chia khách nam nữ lại cùng nhau ngồi xuống.
Thôi Oản đỏ mặt xin lỗi Phó Dung: "Tứ tẩu, buổi trưa ta oan uổng Tứ
ca, hiện tại ta gặp hắn cũng ngượng ngùng, quay về Tứ tẩu thay ta hảo
hảo cùng Tứ ca bồi câu không phải đi, ngày hôm nay ta thực triệt triệt
để để làm tiểu nhân một lần."
Phó Dung trêu ghẹo nói: "Biết cùng Tứ ca ngươi xin lỗi, vậy ngươi tính toán trừng phạt đầu sỏ gây nên như thế nào a. Ta dường như nghe nói có
người chuẩn bị không bao giờ để ý tới người nào đó?"
Tần Vân Ngọc lập tức nói tiếp: "Tứ tẩu đừng nghe nàng, nàng nếu bỏ
được, Lục ca đã phản ứng thật không phải như thế, hai người đã sớm hòa
hảo, ngươi không nhìn thấy bộ dạng Lục ca cao hứng kia."
"Ngươi lại nói nữa!" Thôi Oản thẹn quá hoá giận, nhào qua muốn chọc lét nàng.
Trăn ca nhi ngồi trên đùi mẫu thân, tò mò nhìn hai cô nương nháo đến
nháo đi, nhìn đến lúc Thôi Oản đứng lên thật sự bắt lấy Tần Vân Ngọc
khi dễ, hắn ngẩng đầu hướng mẫu thân "A" một tiếng, hai tay ôm vòng
vàng của Lục thúc rung lên, tiếng cười cùng tiếng chuông đồng dạng thanh thúy dễ nghe.
Tần nhị phu nhân thấy nữ nhi cười đến nước mắt đều tràn ra, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, đều là đại cô nương đã có cháu, còn
không biết tốt xấu nháo ở trước mặt Trăn ca nhi, nhanh thành thành thật
thật ngồi lại đây, chúng ta đánh bài." Tới tiệc tối còn sớm đâu, nhàn
rỗi cũng không làm gì, đánh bài, đánh bài.
Hai tiểu cô nương cười đi tới.
Tạ thị để Phó Dung chiếm một vị trí, Phó Dung lắc lắc đầu, như cũ ngồi bên cạnh Tần nhị phu nhân, hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử nói:
"Tiểu tử này dính người, vừa vặn ta cũng không biết chơi cái này, ta ở
bên cạnh nhìn được rồi, mợ và các ngươi chơi đi."
Trăn ca nhi dính nàng mọi người có mắt chứng kiến rõ, Tần nhị phu nhân cười cầm lấy một sấp bài giấy ở trước mặt Trăn ca nhi lắc lư lắc lư:
"Đi, để mẫu thân dỗ Trăn ca nhi, ta thắng tiền đều cho Trăn ca nhi mua
đường ăn."
Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào bài giấy trong tay nàng nha nha nói chuyện.
Tính trẻ con thối, không ngăn nổi bộ dạng tốt nhìn, vẫn là làm người
ta yêu thích, mấy người cứ như vậy khi thì nói chuyện phiếm khi thì đùa
Trăn ca nhi hồi lâu, trong lúc đó Trăn ca nhi còn ngọt ngào mà ngủ một
giấc ngắn. Cơm chiều nam nữ tụ họp lại nghe diễn, Phó Dung ngồi bên cạnh Từ Tấn, liếc thấy bên kia Từ Hạo lặng lẽ rời ghế.
Phó Dung kìm lòng không được nhìn về phía vị trí Thôi Oản.
Quả nhiên người cũng không ở đó.
Nàng đột nhiên nhớ tới tỷ tỷ xuất giá năm ấy, tỷ tỷ cùng Lương Thông cũng lén hẹn hò quá, liền kéo kéo tay áo Từ Tấn.
Người ta thanh mai trúc mã nhu tình mật ý, Từ Tấn lại không thích Thôi Oản, chỉ cần Từ Hạo toàn tâm toàn ý muốn cưới, Từ Tấn cũng không có
cách nào a, trừ phi hắn có thể chứng minh Thôi Oản quả thật là hung thủ bỏ thuốc ám toán nàng.
Từ Tấn theo ánh mắt Phó Dung nhìn lại, thấy Từ Hạo thân ảnh dần dần biến mất trong bóng đêm, tỏ ý bảo Hứa gia đi theo dõi.
dài nhìn hắn ngoắc hắn, thật như đêm khuya đến thăm hồ yêu, cố ý đến câu hồn hắn.
Hắn từ khi nào thích nàng?
Từ Tấn không nhớ nổi, hắn cũng không có tâm tư đi nhớ lại, chặn miệng nàng lại, đem nàng đè ép xuống thùng tắm phía dưới...
Khó có thể hô hấp, cũng không cần hô hấp.
Phó Dung đem hết thảy đều giao cho hắn, nàng chỉ nhắm mắt, hồn phảng
phất bay ra ngoài, phiêu phiêu đãng đãng như thuyền không dựa vào được
bờ.
Kỳ thật đêm nay Từ Tấn có chút xa lạ, trước kia hắn luôn thích nói
chút lời không đứng đắn đùa nàng, cố ý làm cho nàng xấu hổ, nhưng lúc
này Từ Tấn không nói được lời nào, ngay cả hít thở đều trầm trọng không
có quy luật, hỗn loạn. Phó Dung dường như nhìn thấy mắt hắn, bình tĩnh
như vậy, không biết đang nghĩ cái gì.
Nhưng nàng không có cơ hội tìm tòi nghiên cứu, trước khi mê man, ý thức sau cùng là cực lạc hắn cho nàng.
Nàng vì mệt mỏi mà ngủ, Từ Tấn thu thập xong trên người hai người,
nhìn nóc giường đen mù mịt, chẳng biết từ lúc nào mới thiếp đi.
Mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên xuất hiện ở trên thảo nguyên.
Nơi này hắn dường như từng đến, Từ Tấn trong lòng dâng lên dự cảm
không lành, vừa muốn tránh né, sau đầu ập đến một cơn gió lớn, hắn bỗng
nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một mảnh đao ảnh, hắn muốn tránh, cái bảo đao kia giống như chém xuống bùn từ trên cổ hắn lướt qua.
Kỳ quái là, hắn không cảm thấy đau, chỉ giống như nằm mơ, nhìn thấy Lục đệ bộ dáng dữ tợn đỏ con mắt.
Hắn muốn hỏi xem Lục đệ vì sao phải giết hắn, một mũi tên nhọn không hề có dấu hiệu xuyên thấu lồng ngực Lục đệ...
Đêm tối như mực.
Từ Tấn mở mắt ra, không nhìn thấy gì cả, hắn giơ tay lên, đụng vào khóe mắt, chạm phải một điểm mát lạnh.
Đã bao nhiêu lâu không mơ thấy giấc mơ này?
Đó là thân đệ đệ hắn, là đệ đệ hồi nhỏ hắn thích vụng trộm vuốt ve khi dễ, là đệ đệ hắn tự tay dạy viết chữ cưỡi ngựa, là đệ đệ cùng chảy dòng máu giống hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng Lục đệ là bị người dùng quyền thế dụ dỗ mới
hướng hắn hạ thủ, hắn cũng phát thề đời này muốn bắt được người kia,
tránh cho cốt nhục tương tàn. Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên phát hiện một khả năng khác, Lục đệ hắn, cũng có thể bị một nữ nhân lừa dối mới...
Từ Tấn tự giễu cười.
Thay vì là nữ nhân, một nữ nhân xảo trá, hắn thà rằng là quyền thế, như vậy có vẻ Lục đệ còn có chút tiền đồ.
Bất quá quyền thế cũng tốt, nữ nhân cũng tốt, đời này hắn đều sẽ đem người nọ bắt ra, làm cho hắn sống không bằng chết.
Không có người nào có thể tiếp tục đùa giỡn huynh đệ bọn họ nữa.