Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 193 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Gần như lúc Túc vương gia vừa mới được người nâng về vương phủ, tin tức hắn kháng chỉ cự hôn đã truyền ra ngoài.



Phó Thần ở trong cung làm thị vệ, được tin rồi lập tức lệnh cho người đem cái "Tin vui" này đưa về Hầu phủ.



Đối với Túc vương mà nói, kháng chỉ là tội danh, bị đánh là trừng

phạt. Đối với người Phó gia mà nói, con rể vương gia vì nữ nhi nhà mình

đến lời nói của Hoàng Đế lão tử đều không nghe, Gia Hòa đế cũng chỉ là

khiển trách qua loa, hiển nhiên không thật sự tức giận, cái này chẳng

phải là tin vui to lớn?



Cảnh Dương Hầu phủ, Kiều thị đang ở Ngũ Phúc đường bồi lão thái thái

nói chuyện. Từ lúc lão thái thái trúng gió, các nàng ba con dâu thay

phiên tới đây bồi bà ấy. Dù sao cũng là lão thái thái Hầu phủ, cho dù

không làm cho người ngoài nhìn, cũng phải làm cho Phó Phẩm Xuyên nhìn a. Hôm nay vừa vặn tới phiên Kiều thị.



Tiểu nha hoàn hưng phấn báo tin xong, Kiều thị không cô phụ nàng ấy chờ mong, bảo Xảo Hạnh thưởng một lượng bạc.



Gia đình giàu có, phàm là gặp được việc vui, nha hoàn, gã sai vặt đều cướp lấy việc báo hỉ, bởi vì biết có tiền thưởng.



Tiểu nha hoàn đi rồi, Kiều thị tự mình rót cốc trà, ngồi trước ghế nằm của lão thái thái, cười dịu dàng nói: "Bác, ngài có nghe thấy không?

Đến Hoàng Thượng muốn trong phủ vương gia có thêm người, vương gia cũng

không đồng ý, bác lúc trước cần gì tự làm khổ? Bất quá như vậy cũng tốt, vương gia hai lần cự tuyệt nạp người mới. Tâm hắn đối Nùng Nùng, ta xem như là triệt triệt để để nhìn rõ ràng. Tâm ta cũng kiên định, sau này

không cần lo lắng không đâu. Bác ngài cũng cao hứng phải không? Ngươi

nhìn ta đời này thuận gió xuôi nước, Nùng Nùng thế nhưng so với ta mệnh

còn tốt hơn."



Lão thái thái trong lúc tiểu nha hoàn nói được một nửa thì sớm đã nhắm hai mắt lại, phảng phất như ngủ.



Kiều thị cười cười.



Nàng không phải thánh nhân, lão thái thái trước đây nói năng chua chát nàng đều có thể ném ra sau đầu. Nhưng nàng sẽ không quên lão thái thái

từng khuyến khích Phó Mật cướp Quan ca nhi, mệnh căn của nàng, sẽ không

quên lão thái thái muốn cho nàng Nùng Nùng ngột ngạt, càng sẽ không quên lão thái thái đã từng muốn châm ngòi li gián nàng cùng trượng phu.



"Ai, ta đột nhiên nhớ tới biểu cô nương, lúc trước nàng và Nùng Nùng

cùng nhau đi tuyển phi. Kết quả đâu, Nùng Nùng được vương gia sủng ái

sâu sắc, nàng ấy lại trở về Cám Châu với cha. Từ tháng 4 đi, trước mắt

đã là tháng 9, bên kia hẳn là cũng chọn nhà chồng cho nàng rồi? Bác

không cần lo lắng, biểu cô nương là người thông minh, rơi vào nơi nào

cũng có thể làm cho mình sống tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ ngài nhiều

năm dốc lòng chỉ điểm như vậy."



Lão thái thái ánh mắt như cũ nhắm chặt, hô hấp lại càng ngày càng nặng.



Kiều thị nhấp một ngụm trà, nhìn lão thái thái, thở dài: "Thôi, không

nói nữa, hai ngày nữa chính là ngày vui của Nhuận Chi. Nếu bác có gì tốt xấu, chậm trễ hôn sự của Nhuận Chi cũng không tốt".



Kiều thị thật sự không hi vọng lão thái thái xảy ra chuyện, lão thái

thái xảy ra chuyện, một nhà già trẻ làm quan đều có đại tang, vẫn nên
thời điểm không nóng không lạnh. Nếu là giữa hè, Từ Tấn cả ngày không

rời được giường, trên người nổi tầng rôm sảy, cái mông nghìn vàng kia

cũng không dễ dàng khôi phục.



Biết Từ Tấn thích nhi tử, Phó Dung đem Trăn ca nhi đặt nằm ngang ở đầu giường, như vậy hai cha con nháo lên cũng không cần lo lắng Trăn ca nhi không cẩn thận đạp đến chỗ hắn bị thương.



"Lục đệ tháng 5 năm thành thân, ta nói phụ hoàng vẫn là thực thương

chàng, chỉ nhốt chàng nửa năm. Nếu như là một năm, chàng không thể uống

rượu mừng của Lục đệ." Ngồi trước giường, Phó Dung một bên bóc thạch lựu một bên cùng hắn trò chuyện việc nhà, bọn nha hoàn đã đem vỏ thạch lựu

cắt thành sáu cánh, Phó Dung thích tự tay bóc, không trực tiếp ăn thạch lựu đã bóc sẵn.



Từ Tấn cắn tay nhỏ của nhi tử, nghe được lời này ánh mắt lóe lên.



Thôi Oản cũng không phải thật lòng thích Lục đệ, lại có hiềm nghi hãm hại Phó Dung, châm ngòi Lục đệ giết huynh, về lý hắn nên cản trở mối

hôn sự này.



Nhưng Từ Tấn càng muốn biết, nếu quả thật là Thôi Oản châm ngòi Lục đệ, người sau lưng nàng là ai.



Đời trước hắn chết rồi, Lục đệ lập tức bị ám toán, hại Lục đệ bên kia

chính là chủ mưu, hoặc là hắn dùng quyền thế dụ dỗ Lục đệ, việc này

không có quan hệ tới Thôi Oản, hoặc chính là đối phương cùng Thôi Oản

hợp mưu, do Thôi Oản châm ngòi Lục đệ, đối phương ra tay lấy mệnh Lục

đệ.



Vô luận là loại nào, người kia mới là người hắn chân chính muốn bắt ra.



"Cho."



Đang nghĩ ngợi, trước mặt thêm một bàn tay tinh tế trắng tinh, trong lòng bàn tay có vài hạt thạch lựu đỏ tươi.



Thấy Trăn ca nhi trừng mắt to muốn đến bắt, Từ Tấn nắm lấy tay Phó Dung đem vài hạt thạch lựu kia cướp vào trong miệng mình.



Trăn ca nhi nhìn mẫu thân không còn gì trong lòng bàn tay, lại nhìn

phụ thân rõ ràng miệng đang nhấm nuốt, mất hứng, đưa tay hướng mẫu thân muốn xin.



Hắn quá nhỏ, Phó Dung giấu thạch lựu, lau lau tay, bưng lên nước thạch lựu phòng bếp trước đó đã làm, uống một hớp nhỏ, lại ôm lấy Trăn ca nhi miệng đối miệng uy hắn. Trăn ca nhi thích nhất ăn như vậy, ngoan ngoãn

ngửa đầu chờ.



"Uống ngon sao?" Phó Dung giúp nhi tử lau khóe miệng, cười hỏi.



Trăn ca nhi vui vẻ cười, nghiêng đầu nhìn trên bàn.



Phó Dung không chịu cho hắn uống quá nhiều, đem người thả trở về.



"Ta cũng muốn." Từ Tấn ngửa đầu nhìn nàng, chẳng biết xấu hổ.



Phó Dung nhìn hai cha con mắt phượng gần như giống nhau như đúc, cười cười, ngồi vào trước bàn chính mình ăn thạch lựu.