Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 195 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Tân nương tử đã được đón về, Phó Bảo là cô em chồng phải bồi tẩu tử, Phó
Tuyên, Phó Mật gặp tẩu tử mới rồi tiếp tục dẫn Đại lang, Viện Viện đi
vườn hoa chơi, các nàng hôm nay nhiệm vụ chính là chăm sóc hai đứa bé,
không quấy rầy nữ khách náo nhiệt. Tần Vân Nguyệt, Phó Uyển muốn chiêu
đãi khách nhân, đều phái tâm phúc đi theo.
"Ta muốn nhìn cá." Viện Viện đến Hầu phủ nhiều lần rồi, tiểu nha đầu trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ vào bên hồ nói.
"Ta muốn nhìn hạc trắng." Hầu phủ nuôi mấy con hạc trắng, Đại lang
càng ưa thích con vật chạy trên đất, hắn cũng thích đuổi hạc trắng chơi.
Hai tiểu oa tử đều hoạt bát đáng yêu, Phó Mật nhìn Phó Tuyên, dắt Đại
lang nói: "Ta mang Đại lang đi nhìn hạc trắng, muội muội đi nhìn cá đi?"
Phó Tuyên sớm phát giác Phó Mật cũng thích trẻ con, mấy người cùng
nhau dỗ Đại lang thì Phó Mật luôn là dùng một loại ánh mắt hâm mộ nhìn
Đại lang và Phó Bảo thân mật làm nũng, ánh mắt kia đơn thuần trắng ra,
chính là một cô nương trẻ thích đứa nhỏ. Phó Tuyên có đệ đệ nhỏ tuổi lại có cháu trai,cháu gái, nên có thể lý giải tâm tình Phó Mật. Hiện giờ
Phó Hựu đã cho Tam phòng làm thừa tự, Phó Mật không có khả năng đánh chủ ý với Đại lang. Nghĩ tới bộ dáng nàng ấy bình thường muốn ôm Đại lang
lại không dám nói, Phó Tuyên nói với nhũ mẫu đại lang: "Cũng tốt, vậy
chúng ta chia đường đi thôi."
Có nhũ mẫu ở đây, nàng cũng không sợ Phó Mật không dỗ được Đại lang.
Phó Mật trong lòng vui mừng, ngồi chồm hổm xuống nói với Đại lang: "Ngũ cô cô ôm ngươi đi nhìn hạc trắng được không?"
Đại lang cùng Ngũ cô cô không thích nói chuyện này cũng không phải rất thân, hắn càng ưa thích Lục cô cô, nhưng Lục cô cô muốn mang tỷ tỷ đi
nhìn cá, Đại lang do dự một lát, cuối cùng lựa chọn giữa hạc trắng và
Lục cô cô, liền ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy cổ Phó Mật.
Đây là Phó Mật lần đầu tiên được cháu ôm, trong lòng nàng mềm mại, vững vàng đem Đại lang bế lên.
"Ngũ tỷ tỷ đi chậm chút."
"Ngũ cô nương đi chậm chút, ôm không nổi,để cho ca nhi tự mình đi cũng được."
Phó Tuyên cùng nhũ mẫu Đại lang gần như đồng thời nhắc nhở.
Phó Mật hưng phấn đáp ứng, chậm rãi đi tới chỗ nuôi thả hạc trắng bên kia vườn.
Bạch Đinh nhìn theo bóng dáng nàng, nhỏ giọng hỏi Phó Tuyên: "Ngài để
Ngũ cô nương một mình chăm sóc đại thiếu gia, đại nãi nãi có thể mất
hứng hay không a?"
Phó Tuyên lạnh nhạt nói: "Sẽ không, có nhũ mẫu đi theo đâu."
Chẳng lẽ Tần Vân Nguyệt yên tâm cho nàng chăm sóc đại lang? Khẳng định sẽ yên tâm giao cho Phó Mật, nhưng chủ yếu vẫn là tín nhiệm nhũ mẫu Đại lang, cho nên nàng có ở bên người Đại lang hay không đều không quan hệ. Đã không quan hệ, nàng lại cần gì phải nhất định muốn quét đi hưng phấn của Phó Mật, dù có nói thế nào, Phó Mật quan hệ cùng đại phòng so với
nàng càng thân.
"Dì, chim nhạn!" Ngày thu chim nhạn di chuyển về Nam, mấy ngày nay
thường thường có thể thấy được trên bầu trời có chim nhạn bay về phía
nam, Viện Viện hưng phấn chỉ cho dì nhìn.
Phó Tuyên ngẩng đầu nhìn, đợi chim nhạn bay xa, nàng mới tiếp tục dắt Viện Viện đi ra bên hồ.
Hôm nay sáng sủa không gió, ngược lại không cần lo lắng tiểu nha đầu bị gió hồ thổi lạnh.
tức giận, hỏi nàng Phó Thần vì sao tức giận.
Phó Bảo cười nói: "Hắn hai năm trước bị Nhị ca đánh một lần, hiện giờ tự cho là công phu tiến bộ, lại đến khiêu khích thôi."
Ngô Bạch Khởi khi dễ Phó Tuyên thì chỉ có Phó Thần mấy người ở đây,
Phó Thần cố kỵ thanh danh muội muội, chỉ nói Ngô Bạch Khởi trêu chọc
hắn.
Phó Dung đối vớiNgô Bạch Khởi vẫn là có phần hiểu biết, hắn dám khi dễ muội muội, ăn một lần mệt rồi tuyệt không dám khiêu khích huynh trưởng
nữa.
Nhìn muội muội bên kia một lòng dỗ Trăn ca nhi, Phó Dung tìm cơ hội
lặng lẽ hỏi nàng: "Ngô Bạch Khởi có phải lại khi dễ ngươi hay không?"
Phó Tuyên cảm thấy việc này không có gì không thể nói cho thân tỷ tỷ, liền đem tình hình ngày đó đơn giản nói một lần.
Phó Dung che trán.
Ngô Bạch Khởi còn muốn lấy bạch xà hù dọa muội muội đâu, rõ ràng là
không thông suốt a, đời trước hắn rốt cuộc làm như thế nào mà cưới được
muội muội?
Có lẽ là ngày nghĩ đêm mong, buổi tối bồi Từ Tấn náo loạn một lát, ngủ rồi Phó Dung thế nhưng mơ thấy Ngô Bạch Khởi.
Nàng mơ thấy Ngô Bạch Khởi là một con bạch xà, muội muội lấy thưc ăn
cho cá cho hắn, Ngô Bạch Khởi sinh lòng cảm kích, hóa thành tuấn mĩ
thiếu niên đi báo ân...
Đại khái là giấc mơ quá thú vị, nàng không tự giác cười ra tiếng.
Từ Tấn nằm sấp ngủ, bởi vì không thoải mái, ngủ so với bình thường
càng không sâu, nghe bên cạnh Phó Dung thỉnh thoảng mỉm cười, hắn nhíu
mày, "Nùng Nùng?"
Không có người để ý hắn.
Từ Tấn hiểu được, người này đang nằm mơ, cũng không biết nàng đến cùng mơ thấy chuyện gì tốt.
Nhắm mắt lại, Từ Tấn chuẩn bị tiếp tục ngủ, không nghĩ bên người lại truyền đến tiếng cười.
Từ Tấn triệt để không ngủ được, sau khi Phó Dung cười một tiếng nữa, lại gần hôn miệng nàng, tay cũng không thành thật.
Phó Dung đột nhiên tỉnh.
Từ Tấn ngẩng đầu, buồn bực hỏi nàng: "Có mộng đẹp gì, còn cười ra tiếng."
Phó Dung sửng sốt một lát, triệt để thanh tỉnh, rốt cuộc nhớ tới mình mơ thấy cái gì.
"Mơ thấy Bạch nương tử và Hứa Tiên..." Đều tại Ngô Bạch Khởi, không có việc gì lại đi nuôi bạch xà?
Từ Tấn càng thêm khó hiểu: "Cái kia có gì buồn cười?"
Phó Dung sao có thể nói cho hắn biết sự thật? Nhịn cười vỗ vỗ bả vai hắn, "Một giấc mộng mà thôi, vương gia nhanh ngủ đi."
Từ Tấn hừ hừ, lại xoa nhẹ nàng một trận mới buông tha nàng.