Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 197 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Khi Thục phi sắp xếp Ôn ma ma đi chiếu cố Từ Tấn, Lý cô cô liền trở

thành đại cung nữ ở Chiêu Ninh cung, bởi vì vẫn không xuất giá, cung nữ

thái giám lớn nhỏ trong cung Chiêu Ninh đều gọi bà là cô cô. Vì là đại

cung nữ, bên cạnh bà cũng có tiểu cung nữ hầu hạ.



"Đem cửa sổ đều mở ra, một lát nương nương sẽ tới, đừng để bệnh khí lây tới trên người nương nương."



Nàng nằm ở trên giường bệnh trúc trắc phân phó.



Tiểu cung nữ thanh âm nhẹ nhàng "Vâng", nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa sổ.



Đầu mùa đông gió lạnh nhất thời rót vào, tiểu cung nữ vội vàng lui về

trước giường, thay Lý cô cô đắp kín chăn, đỏ khóe mắt nói: "Cô cô vì sao không biết đau lòng chính mình, ngài bệnh còn có thể tốt đâu, chúng ta

triệt để dưỡng tốt rồi cùng nương nương nói chuyện không được sao?"



Lý cô cô cười cười.



Thân thể của mình, chính mình biết rõ, còn có thể sống bao lâu, chỉ sợ thái y cũng không rõ ràng, nếu không phải là hiểu được đại nạn sẽ tới,

bà cũng sẽ không mạo hiểm chuyện lây bệnh khí nguy hiểm mà mời nương

nương tới.



"Lý cô cô, nương nương đến thăm ngươi."



Bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc của Sầm công công, Lý cô cô

tỏ ý bảo tiểu cung nữ đỡ dậy, từ nằm đổi thành tựa vào đầu giường. Dựa

ổn rồi, bà liên tục thở hổn hển mấy hơi, hướng tiểu cung nữ nói: "Đi ra

ngoài đi, ta cùng nương nương nói chuyện, không cần ngươi hầu hạ."



Tiểu cung nữ gật gật đầu, đi tới cửa phòng vén màn lên, đợi Thục phi cùng Sầm công công tiến vào, nàng mới rời đi.



"Ngươi cũng đi ra ngoài đi." Thục phi liếc mắt nhìn trên giường, cũng

không quay đầu lại nói với Sầm công công, "Trước khi đi ra đem cửa sổ

đều đóng lại."



Lý cô cô nghe thấy, vội vã khuyên nhủ: "Nương nương, cái này không được..."



Thục phi lắc lắc đầu, ở bên giường ngồi xuống, ôn nhu nói: "Cô cô có bệnh, không thể chịu được gió, nghe ta đi."



Lý cô cô cười khổ,đã sắp 50 tuổi, sắc mặt vàng vọt, sớm không còn tinh thần nhiệt tình hai năm trước.



Sầm công công đóng xong cửa sổ lui ra ngoài, Thục phi thu tầm mắt từ

trên màn cửa lại, nói với Lý cô cô: "Cô cô có lời gì nói gấp với ta?

Ngài không cần gấp gáp, an tâm dưỡng bệnh, chớ suy nghĩ lung tung, hết

bệnh rồi ta còn mong đợi ngài tiếp tục giúp ta đâu."



Nhìn bên giường cũng coi như là Thục phi nhìn từ nhỏ đến lớn, Lý cô cô khe khẽ thở dài, ăn ngay nói thật: "Nương nương không cần an ủi ta, ta

không có bao nhiêu thời gian, mời nương nương tới, quả thực là có mấy

lời không nói không được, ta không muốn chết rồi mà lòng còn vướng mắc,

hiện tại nói cho nương nương nghe, nương nương tin cũng tốt, không tin

cũng tốt, ta đều nhận."



Nàng ở trong cung nhiều năm như vậy, có chuyện gì còn có thể dấu diếm được nàng?


từ trong cơn ác mộng đi ra.



Không biết là bởi vì ở trong phòng Lý cô cô lâu như vậy nhiễm bệnh

khí, hay là bởi vì Lý cô cô chết mang cho nàng hoài niệm đau xót cùng

nỗi lòng phức tạp, hoặc là bởi vì Thôi Oản bị thương sinh ra áy náy tự

trách, Thục phi bị bệnh, đầu óc hôn mê, bệnh một lần không dậy nổi.



Sầm công công muốn đi bẩm báo Gia Hòa đế, Thục phi không cho, cũng không cho phép hắn đưa tin cho hai huynh đệ Từ Tấn bên kia.



Sầm công công đành phải đáp ứng.



Nhưng Lưu thái y thường thường ra vào Chiêu Ninh cung, không giấu được người có tâm.



Hoàng Hậu nghe nói rồi đắc ý cười. Nàng còn cho rằng Thục phi thật sự không để ý Gia Hòa đế sủng ái, hiện tại đã ngã bệnh, có thể thấy được

bình tĩnh thong dong lúc trước đều là giả vờ. Thục phi đã cậy mạnh không bảo người bẩm báo Gia Hòa đế, nàng cũng không quản chuyện bao đồng.



Đáng tiếc nàng cũng không phải người duy nhất nhận được tin tức.



Lệ quý nhân Quản Anh cũng đã biết.



Nàng nghi hoặc hỏi Hạ Âm: "Có biết nương nương sinh bệnh gì không?"



Mỗi tú nữ vào Trữ Tú các đều được phân hai cung nữ, Hạ Âm, Đông Tuyết

chính là người hầu hạ Quản Anh, hai người hầu hạ Quản Anh tận tâm tận

lực, Quản Anh thập phần tín nhiệm các nàng.



Hạ Âm thấp giọng nói: "Nghe nói là lây nhiễm phong hàn."



Quản Anh "Ồ" lên, "Kia thái y đã thăm qua, hẳn là rất nhanh sẽ ổn

thôi?" Trong cung thái y là lang trung tốt nhất, loại bệnh nhẹ này khẳng định dễ như trở bàn tay.



Hạ Âm không nói thêm gì nữa, Đông Tuyết nghĩ ngợi một lúc, nhẹ giọng

nhắc nhở: "Chủ tử, Thục phi ở trong cung là 1 trong 2 vị phi, tuy rằng

Hoàng Thượng một lòng đều ở trên người chủ tử, Thục phi phía dưới còn có hai vị hoàng tử đâu. Nàng ở trong lòng Hoàng Thượng khẳng định có chút

phân lượng. Hiện giờ Thục phi ốm đau liệt giường, Hoàng Hậu biết được

thế nhưng chẳng quan tâm, vậy ngài nói cho Hoàng Thượng, không phải có

vẻ ngài thiện lương hào phóng? Nói câu không dễ nghe, Thục phi đã sắp

40, lại đang bệnh, Hoàng Thượng nhìn rồi khẳng định cũng sẽ không ở bên đó ngủ lại, như thế chủ tử đưa tặng Thục phi một nhân tình to lớn, lại

cũng không mất sủng ái, chẳng phải là một công đôi việc?"



Quản Anh tâm tư đơn giản, nghe nàng nói như vậy, cảm thấy rất có lý,

buổi chiều Gia Hòa đế tới bồi nàng thì ôn nhu nói: "Hoàng Thượng, ta

nghe nói Thục phi tỷ tỷ bệnh cũng không nhẹ, cũng không xuống được

giường, Hoàng Thượng có nên tới nhìn xem hay không? Ta hồi nhỏ sinh

bệnh, sợ nhất một mình cô quạnh đợi, đặc biệt khó chịu..."



Thục phi thân thể khoẻ mạnh, rất ít sinh bệnh, Gia Hòa đế nghe vậy,

dặn dò nàng buổi tối tự mình dùng cơm, đứng dậy bỏ đi, thần sắc ngưng

trọng.



Quản Anh có chút thất vọng, bất quá nghĩ tới tuổi tác Thục phi, chẳng mấy chốc lại thoải mái.