Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 198 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Gia Hòa đế tới Chiêu Ninh cung.
Đi tới nơi, nhìn cửa cung quen thuộc lại có chút xa lạ, Gia Hòa đế giật mình phát hiện mình đã sắp 3 tháng không đến đây.
Khó trách nàng sẽ ngã bệnh.
Đi vào cổng, nghĩ tới trước kia đi tới đây Thục phi đều mặc áo váy
ngày thường ở viện chờ hắn, vẻ mặt ôn nhu, Gia Hòa đế càng thêm áy náy.
Lúc hắn không một tiếng động vào trong phòng, nhìn thấy trên giường Thục phi tròng mắt hơi thâm đang nằm ngủ, nhìn thấy nàng rõ ràng khuôn mặt
hao gầy, trong lòng không khỏi đau. Khoát tay tỏ ý bảo đám người Sầm
công công Vạn Toàn đi xuống, hắn ngồi nghiêng ở trên giường, cầm bàn tay mảnh khảnh của Thục phi, tay kia kìm lòng không được vuốt ve khuôn mặt
nàng.
Sắp 40 tuổi, bảo dưỡng được tốt mấy, khóe mắt đều có nếp nhăn tinh tế.
Nhưng nàng chưa từng ở trước mặt hắn có ý đồ che giấu, sẽ không giống
Hoàng Hậu nùng trang diễm mạt như vậy. Có hồi Trăn ca nhi tới, nàng còn
cười dạy Trăn ca nhi sờ nếp nhăn khóe mắt tổ mẫu, mà hắn ngồi ở ngay bên cạnh, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng tự nhiên bình thường so với lúc tuổi
trẻ cũng không chút thua kém.
Sờ sờ, động tác khựng lại.
ánh mắt Gia Hòa đế rơi vào trên mái tóc dài của Thục phi, đầu tóc kia
như trước đen nhánh như lụa, chính vì vậy, sợi tơ bạc mới rõ ràng chói
mắt như thế.
Gia Hòa đế trong lòng cả kinh, cẩn thận tìm kiếm, xác định chỉ có sợi này, hắn thật cẩn thận nhổ đi.
Rốt cuộc là nữ nhân, sẽ không cam nguyện biết mình sớm có tóc bạc.
"Hoàng Thượng?" Đỉnh đầu có hơi hơi đau, Thục phi trong lòng có việc,
vốn ngủ không sâu, tỉnh lại nhìn thấy người nam nhân phía trước, kinh
ngạc lên tiếng.
Gia Hòa đế tự nhiên bỏ tay xuống, tay áo dài khép lại, một bên âm thầm đem sợi tơ bạc kia quấn quanh trên ngón tay, cuối cùng cất vào trong
tay áo, một bên ôn nhu cùng nàng nói chuyện: "Sinh bệnh sao không nói
cho Trẫm?"
Hỏi là hỏi, không cần nàng trả lời cũng rõ ràng nguyên do trong đó.
Nàng trước giờ đều không tranh sủng, hắn đến, nàng ôn nhu đối đãi, hắn
không đến, nàng ở Chiêu Ninh cung dương dương tự đắc. Có đôi khi Gia Hòa đế ngóng trông Thục phi sẽ giống Đoan phi ăn chút dấm như vậy, cho hắn
biết trong lòng nàng cũng có để ý sủng ái của hắn. Nhưng nàng trước giờ
đều không thế, cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được nàng chỉ là không nói
mà thôi, trong lòng kỳ thật cũng rất để ý, để ý tới mức bị bệnh, còn có
tóc bạc. (PS: Lão già xấu xa cứ tưởng bở đi)
Nam nhân ánh mắt ôn nhu lại áy náy, Thục phi nhìn thẳng hắn chốc lát, hiểu.
Ngẫm lại cơn bệnh này, chỉ sợ mỗi người đều sẽ quy kết là thất sủng đi?
Thục phi cũng không giải thích, nhỏ giọng nói: "Cũng không có gì đáng
ngại, cần gì kinh động Hoàng Thượng, dưỡng mấy ngày là khỏe. Ta biết
Hoàng Thượng lo lắng ta, nhưng bệnh này dễ lây, Hoàng Thượng vẫn nên đi về đi."
Nàng đã gầy thành như vậy, Gia Hòa đế nơi nào cam lòng bỏ đi được.
Trách hắn hồ đồ. Hắn là xin lỗi Chung Đình, nhưng Thục phi không làm
gì sai, an phận bồi hắn hai mươi năm nay, vì hắn sinh con dưỡng cái. Hắn thoáng cái vứt bỏ không quan tâm, chẳng phải là cũng xin lỗi nàng?
Chung Đình không thể cô phụ, Thục phi có thể cô phụ sao? Chung Đình đã
chuyển thế trở về bên cạnh hắn, hiển nhiên là nghĩ sáng tỏ rồi, hơn nữa
nàng chịu khuyên hắn tới đây, không phải là không để tâm cùng người chia xẻ hắn?
Một là người hắn thích lúc tuổi trẻ, một là người hắn thích hơn 20 năm nay, hắn đều luyến tiếc.
Nhẹ nhàng vuốt ve tơ bạc trong tay áo, Gia Hòa đế gọi Vạn Toàn vào
trong: "Đêm nay Trẫm ở chỗ này nghỉ ngơi, ngươi đem mấy tấu chương Trẫm
Từ Tấn cười cười, thả mềm âm thanh: "Nương, chuyện này trong lòng ta
hiểu rõ, ngài cái gì cũng không cần quan tâm, cũng đừng nói với Lục đệ,
tính tình hắn xúc động, không có gì cũng nháo ra việc. Vạn sự có ta làm
chủ, ta sẽ không để người ta làm hỏng tình cảm huynh đệ chúng ta, cũng
sẽ không để người ta làm thương tổn Phó Dung, Trăn ca nhi một phần một
chút nào. Ta chỉ sợ ngài vì thế thương tâm. Nương, vì nhi tử, vì Trăn ca nhi, vì cháu trai cháu gái của ngài về sau, ngài yên tâm, chăm sóc thật tốt bản thân, được không?"
Hắn nói một câu, Thục phi nước mắt liền thêm một chuỗi, cuối cùng xoay qua chỗ khác khóc lên.
Nàng đời này đáng giá kiêu ngạo nhất chính là trưởng tử này.
"Nương nương, vương gia, Hoàng Thượng tới."
Sầm công công vừa tự mình vén màn cho Gia Hòa đế, vừa cười nhắc nhở.
Thục phi vội vàng lau nước mắt, Từ Tấn cũng đứng lên, hướng Gia Hòa đế quỳ xuống: "Nhi thần thấy qua phụ hoàng."
Gia Hòa đế thấy Thục phi khóc đến cả người đầy lệ, chỉ cho là nàng
đem đợt ủy khuất này phát tiết ra ngoài, có chút ngượng ngập, cũng có
chút buồn cười, coi nàng ôn nhu đoan trang, kỳ thật tiểu tính tình đều
để cho nhi tử nhìn.
Ngồi vào chỗ trên giường, Gia Hòa đế trêu ghẹo nhìn Thục phi, thấy
Thục phi quay mặt đi, mới gọi Từ Tấn đứng lên, "Trăn ca nhi đâu?"
Từ Tấn vừa muốn nói chuyện, được tin nhi Phó Dung đã vội vàng ôm Trăn
ca nhi trở lại, nàng so với ai đều sợ Gia Hòa đế hơn, quỳ ở nơi đó không dám ngẩng đầu nhìn. Ngược lại Trăn ca nhi, bình thường không nhìn thấy
Gia Hòa đế, trong tay nắm chặt một đóa cúc hoa tuyết trắng hái từ phòng
hoa, vui thích khoe khoang cho phụ thân tổ mẫu nhìn, lộ ra sáu cái răng
sữa nhỏ.
Gia Hòa đế đã lâu không thấy hoàng tôn này, vừa nhìn thấy Trăn ca nhi
có bộ dáng này liền thích thú: "Trăn ca nhi còn nhớ được Hoàng tổ phụ
sao?"
Trăn ca nhi nhìn hắn, lắc đầu, cũng không sợ hắn, được phụ thân ôm tới trên giường rồi hưng phấn đem cúc hoa trong tay đưa cho tổ mẫu, lúc hái hoa nương đã nói muốn đưa cho tổ mẫu.
Thục phi cười thỏa mãn.
Gia Hòa đế ho khụ, để hai vợ chồng Từ Tấn đi xuống, hắn và Thục phi cùng nhau đùa với cháu.
Cũng may mắn Trăn ca nhi đã hiểu chuyện, biết Hoàng tổ phụ là người
phụ thân cũng sợ hãi, không vì thế khóc nháo, thành thành thật thật ngồi ở trên giường.
Thật vất vả dỗ được Trăn ca nhi chịu chơi cùng hắn, Gia Hòa đế cảm
thấy mỹ mãn, rời đi thì nhìn Từ Tấn, hỏi: "Thương đã dưỡng tốt?"
Từ Tấn mấp máy môi, không trả lời.
Tứ tử trước nay trầm ổn, khó có khi lộ ra bộ dạng xấu hổ mở miệng bậc
này, Gia Hòa đế mặt rồng cực kỳ vui mừng, vốn không giận hắn nhiều, hôm
nay càng lười so đo, "Mẫu phi ngươi bệnh, các ngươi ba miệng thường
xuyên tiến cung thăm nàng, đừng chỉ cố ở trong phủ tránh quấy rầy."
Từ Tấn cúi đầu tạ ơn: "Tạ phụ hoàng ân điển."
Phó Dung không dám tin tưởng suy đoán của mình, tiễn Gia Hòa đế xong,
lúc trở về thì thử thăm dò hỏi Từ Tấn: "Phụ hoàng lời kia có ý gì?"
Từ Tấn cười cười, nhận lấy nhi tử nói: "Ngày mai chúng ta vào cung thăm tổ mẫu trước, buổi chiều lại đi thăm ngoại tổ mẫu."
Phó Dung sửng sốt, lập tức đại hỉ.
Vương gia nhà mình bị cấm túc nửa năm, mới qua hai tháng đã bỏ lệnh cấm!