Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 20 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Tín Đô là chùa lớn nhất của Trúc Lâm Tự, được xây ở giữa sườn núi Lam Sơn,

miếu thờ hùng vĩ, hương khói cường thịnh. Mỗi tháng đều do các cao tăng

có đạo hạnh cao trong tự thiểt đàn giảng kinh, các phu nhân thái thái

trong thành thường đi nghe kinh tĩnh tâm, sau đó sẽ dẫn các tiểu bối đi

ngắm cảnh, hoặc là nhìn từ trên cao, hoặc là dạo chơi rừng trúc, hoặc là du hồ dưới chân núi.



Lúc nhỏ Kiều thị cũng tin phật, lại tận mắt thấy một di nương tin phật

bị chủ mẫu hại chết, Kiều thị cũng không tin nữa, có thể được như ngày

hôm nay đều hoàn toàn dựa vào chính bản thân mình. Nhưng lần trước

chuyện của Phó Dung được các cao tăng cúng bái hành lễ thành công, Kiều

thị lại một lần nữa kính trọng phật thật lòng, nghe nói nữ nhi muốn dâng hương lễ phật, nàng suy nghĩ kĩ liền chuẩn bị dẫn ba nữ nhi ở lại Trúc

Lâm Tự một đêm, sáng hôm sau khi nghe kinh xong sẽ quay trở về.



Xuất phát từ sáng sớm, đến Trúc Lâm Tự thì đã gần xế trưa.



Phó Thẩm Ngôn là quan phụ mẫu Kí Châu, thê tử ra ngoài cũng sẽ có một

chút đặc quyền, tiểu tăng Trúc Lâm Tự trực tiếp dẫn đoàn người Kiều Thị

tới một viện độc lập bên trong rừng trúc xanh biếc, chỉ vào một viện

khác ở xa nói:” nữa tháng trước Tề lão Thái thái, Tề phu nhân đã đến

thôn trang, hôm qua nghe nói phu nhân muốn đến nên dặn dò chúng ta thông báo một tiếng, sáng mai mời phu nhân cùng nghe kinh”



Kiều thị lộ vẻ mặt kinh hỉ:” thật tốt!”



Xảo Hạnh thuần thục đem ngân lượng đưa ra, chú tiểu miễn cười cáo lui “ Phu nhân cứ nghĩ ngơi, tiểu tăng cáo từ!”



“Muội muội đang nhìn cái gì? đi vào trong này ngồi một chút đi!” Phó

Uyển đội mũ có sa mỏng thấy Phó dung đang đứng nhìn đỉnh núi xa xa, tới

nắm lấy tay nàng nhỏ giọng thúc giục, cố ý tránh né thân ảnh của người

kia thỉnh thoảng lại rơi vào tầm mắt.



Phó Dung gật đầu, liếc nhìn về phía nhà khách của Tề gia, trong lòng cảm thấy thật phiền chán, đi đến bên người Kiều thị oán giật:” đi tới đâu

cũng gặp người Tề gia, nếu không phải bọn họ đến sớm hơn, con liền hoài

nghi bọn họ âm thầm đi theo chúng ta” Tổ mẫu mẫu thân đều đến, làm sao

Tề Sách có thể không đi cùng!



Kiều thị liếc nhìn Lương Ánh Phương, nhíu mày sẳn giọng:” Nơi này không

phải nhà chúng ta, người khác đến dâng hương thì liên quan gì đến con?

Tính tình kêu căng của con cần phải sữa đổi cho tốt một chút, người khác sẽ không dung túng cho con như nương, đừng có suy nghĩ càng quấy mọi

chuyện!” Nữ nhân thường có suy nghĩ và hành động không giống nhau, như

nàng, rõ ràng là không thích Tề gia, nhưng ở trước mặt tiểu tăng phải

thể hiện ra bộ dáng vui mừng, không để cho người khác nói ra nói vào.



Phó Dung hiểu mẫu thân làm như vậy là có lý do, cố ý ngoan ngoãn nói:” Mẫu thân giáo huấn nữ nhi, nữ nhi đều sẽ nhớ kĩ”


không hiểu chuyện gì, Phó Thần hoài nghi quay đầu lại, vừa định lại gần

kiệu của Phó Uyển hỏi xem mình khi nào chọc tới nàng thì thấy một bộ

dáng quen thuộc bước nhanh từ đường núi phía sau hướng bên này chạy tới. Phó Thần ngạc nhiên, kêu dừng lại đợi Lương Thông:” Sao Sư huynh lại

tới đây?”



Lương Thông thở hồng hộc, mượn cánh tay lau mồ hôi nhìn về thân ảnh kia, xác định là nàng tới mới cao giọng đáp lời:” Ta thật may mắn, vừa đi

vào rừng liền săn được hai con chim trĩ, nghĩ mọi người còn chưa đi xa

nên liền chạy đến. Ánh Phương ham chơi, tổ phụ phân phó ta ra ngoài phải trông nom nàng kỹ càng, ta sợ ta không ở đây nàng lại gặp rắc rối”



Phó Dung bĩu môi châm chọc, vốn định chọc một câu, nhưng thấy bộ dáng

Lương Thông đầy mồ hôi, lại có chút không nỡ, nếu Lương Thông là người

xa lạ, nàng chắc chắn sẽ không nể mặt lập tức mang tỷ tỷ trở về, đằng

này Lương Thông….



Kiếp trước sau khi nàng hòa ly, không chỉ một ít ánh mắt khác thường nhìn nàng.



Trong lòng phức tạp, Phó Dung quyết định cho Lương Thông một cơ hội tiếp cận tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ vô tâm, nàng tuyệt đối sẽ không cho huynh muội

Lương gia thừa cơ lợi dụng.



Cùng là huynh trưởng, Phó Thần thấy Lương Thông lo lắng cho muội muội

cũng thấy cảm động:” Vừa lúc, chúng ta cùng nhau đi, mỗi người nhìn một

việc, sẽ không có việc gì”



Lương Thông cười ha hả, trêu ghẹo vài câu liền đi đến bên kiệu của Lương Ánh Phương, phía trước là Phó Uyển



Lương Ánh Phương không ngờ ca ca không thể chờ đợi được, kiên trì tiếp

tục nói dối, cố ý oán giận cho Phó Uyển nghe:” thật sự săn được chim

trĩ? không phải là muốn xuống núi chơi nên kêu hạ nhân đi mua về lừa gạt muội chớ”



Lương Thông nhìn chằm chằm vào sườn mặt bị mũ che, không yên lòng trả lời” Đừng nói hưu nói vượn, ta khi nào lừa gạt muội?”



âm thanh trầm thấp, còn có hơi thở gấp chưa bình phục.



Phó Uyển lặng lẽ nắm chặt tay, chẳng biết khi nào lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.



Là nàng nghĩ nhiều sao? Vì sao nàng mơ hồ cảm thấy Lương Thông cực khổ bôn ba tất cả là vì nàng?



Lần đầu tiên trải qua việc này, đối phương lại là sư huynh của ca ca,

Lương đại công tử ngoài việc thất lễ nhìn nàng cũng không có làm việc gì xấu, Phó Uyển không biết phải làm thế nào, đến khi nàng nhận thấy ánh

mắt nóng bỏng đang nhìn nàng, khuôn mặt dưới mũ sa dần dần nóng lên.



Người này không biết kiêng nể gì, da mặt thật dày, cho rằng nàng không cảm giác được sao?