Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 19 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Ánh sáng ban mai vẫn còn mờ nhạt, Mai Hương, Lan Hương từ sớm đã bắt đầu chỉ huy các nha hoàn vào trong viện thu thập.



Hôm qua mưa rơi tí tách cả đêm, bùn vàng rơi tung tóa trên hoa hồng xanh, loang lổ nhiều điểm đều phải cẩn thận lau đi.



“Ngươi nhìn mấy cái nụ hoa này, gần nhau như vậy, mấy ngày nữa khẳng

định sẽ rất đẹp mắt, nếu mỗi sắc hoa không giống nhau thì càng đặc

biệt”- Bên rèm đỏ mỏng manh ngoài của sổ, một tiểu nha hoàn mới mười

tuổi vui mừng nói.



“Ngươi nói nhỏ một chút, tiểu thư còn chưa dậy đâu” - Nhau hoàn cùng nàng lau một chiếc lá lập tức nhỏ giọng nhắc nhỡ.



Giọng nói nhẹ nhàng của các tiểu cô nương như hương hoa bay vào nhà,

cùng với tiếng chim kêu trên cây tạo thành một màu sắc dễ nghe.



Phó Dung nhắm mắt nghe, sáng sớm đối với nàng vốn rất bình thường, cảm nhận lại lần nữa lại thấy thật an nhàn tốt đẹp.



Sao có thể không tốt đẹp?



Đây là giai đoạn thiếu nữ a, là thời điểm hạnh phúc nhất trong cả đời.

Gần như tất cả cô nương đều như vậy, gả cho người ta thì có nhiều quy cũ hơn, chỉ khi trãi qua rồi mới có thể nhận ra sự khác biệt này.



Mỹ nhân như hoa, khi nở rồi thì khô héo đến chết



Ông trời chiếu cố nàng, cho nàng thanh xuân lần thứ hai, nàng có thể một lần nữa quay lại thời điểm xinh đẹp nhất.



Mai Hương vén màng vào thấy tiểu thư nhà nàng nằm dài trên nệm êm, hai

chân nâng lên cao, động tác luân chuyển thong thả có quy luật. Quần lụa

rộng màu xanh nhạt chẳng biết từ lúc nào tuột đến đùi, lộ ra đùi dài

thon đẹp, trắng nõn như ngọc, bàn chân đáng yêu dường như chỉ lớn bằng

gan bàn tay, móng tay hồng phấn sạch sẽ bóng láng, còn hấp dẫn hơn bất

kỳ loại sơn móng tay nào.



Cảnh này thật quá đẹp! Nhìn liên tục 2 tháng, Mai Hương vẫn kìm lòng

không được mà dừng bước quên đáp lời, chỉ nín thở đứng một bên, lặng lẽ

nhìn tiểu thư của nàng.



Nếu như nói đôi chân kia đẹp nhất nhân gian, sánh vai với nó chính là

khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư. Bởi vì lần này là luyện công vào sáng

sớm nên gương mặt thanh tú của tiểu thư đỏ bừng, hệt như ánh nằn chiều

nhu hòa phía chân trời, tựa như mẫu đơn nở rộ lộ ra một ít phấn hoa.

Nước hồ mùa thu dịu mát khiến người ngắm vui thích, cánh môi hồng thuận

khẽ mở ra, phát ra từng tiếng thở gấp nhẹ nhàng.



Tiểu thư trong khuê phòng yên lặng, nặng nề thở dốc dần dần dần tăng lên làm lòng người nhảy nhanh lên



Tại sao lại như vậy?


bên ngoài nóng, nhanh lên ngựa trước, tới Thiếu Lâm Tự lại ôn chuyên

cũng không muộn. Ánh Phương muốn lên ngồi hay không?”



Lương Ánh Phương vừa muốn mở miệng, Phó Dung đã đứng lên:” Vẫn là con đi đến xe Ánh Phương, người nhà chúng ta nhiều, ngồi một chỗ quá đầy”



Kiều thị giáo huấn nàng “ Ánh Phương còn chưa mời ngươi? một điểm khách sao đều không hiểu”



Lương Ánh Phương đưa tay đỡ Phó Dung, cười hì hì nói:” Bá Mẫu nói lời

này thật khách sáo, con cùng Nùng Nùng không chú ý cái này”



Lương Thông nhân cơ hội vụng trộm nhìn Phó Uyển bên cạnh Kiều thị.



Phó Uyển thủy chung buông mi tĩnh tọa



Lương Thông vừa nhìn thấy liền lui ra, tuy rằng người trong lòng không

có nhìn hắn, nhưng có thể nhìn thấy nàng, hai tháng này tương tư cũng

không uổng phí.



Hôm nay hắn tìm cơ hội cùngnàng giải thích việc thất lễ lần trước, lại

tỏ rõ cõi lòng, chỉ cần Phó Uyển không từ chối thẳng thừng, hắn liền tới Phó gia hỏi cưới, được lập tức chuẩn bị cưới nàng, đỡ phải ban đêm trằn trọc trăn trở. Nam nữ tình dài cái gì, muốn gặp không thể gặp, gặp cũng không thể đến gần, quá hành hạ người, hắn tự nhận mình không có nhẫn

nại kia.



Ở trong xe ngựa bên kia, Lương Ánh Phương cùng Phó Dung xì xào bàn tán: “ Bá Mẫu như thế nào cũng tới a? Vậy chúng ta có thể trộm đi chơi sao?”



Phó Dung không hề để ý nói:” không cần lo lắng, ca ca ta cũng ở đây, có hắn theo ta nương sẽ chấp nhận”



Lương Ánh Phương miễn cưỡng cười tươi.



Nàng quen thuộc ba tỷ muội Phó gia, vốn cho rằng chỉ có Phó Uyển Phó

Dung đến, nàng chỉ cần kéo Phó Dung ra, ngốc ca ca liền có thể theo Uyển tỷ tỷ nói chuyện. Lương Ánh Phương biết như vậy không tốt, nhưng ca ca

nàng lần đầu động tâm, nhiều lần muốn lại cam đoan không mạo phạm Uyển

tỷ tỷ, Lương Ánh Phương nhịn không được muốn giúp ca ca một lần.



Nàng cũng thích Uyển tỷ tỷ, Uyển tỷ tỷ bị đã động lời nói của ca ca,

nàng cao hứng còn hơn ca ca, ngộ nhỡ Uyển tỷ tỷ giận, nàng liền thành

tâm nhận lỗi, sau này sẽ không làm những việc như vậy nữa.



Nhưng hôm nay Phó gia tới nhiều người như vậy, ngốc ca ca có thể có cơ

hội sao? Nếu không dứt khoát buông ta khả năng đắc tội tỷ muội Phó gia,

nàng trực tiếp thay ca ca chuyển lời?



Lương Ánh Phương không quyết định chắc chắn được, mở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, thấy ca ca ngồi trên lưng ngựa, thân thể đĩnh đạc nghiêm chỉnh,

cổ lại hướng về xe ngựa của Phó gia.



Thôi, mặc kệ cho số phận đi.