Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 202 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Màn đêm buông xuống, đèn lồng mới rực rỡ lên.



Trăn ca nhi vào ban ngày chơi đủ, sau bữa cơm tối Phó Dung ôm hắn dỗ

một lát tiểu tử liền ngọt ngào ngủ say. Phó Dung tự mình đem nhi tử ôm

tới sương phòng, bỏ vào ổ chăn sớm đã ủ nóng hổi, lại hôn nhẹ khuôn mặt

hắn nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, lúc này mới gọi là Nhị công chúa cùng

nhau đi tiền viện tụ hợp với Từ Tấn.



Hai người đều mặc xiêm y tơ lụa bình thường, trên đầu trang sức cũng

đơn giản, nhìn từ phía sau tựa như con gái rượu nhà bình thường. Nhưng

nhì ngắm phía trước là một mĩ nhân lớn lên thiên sinh lệ chất, vốn là

tuyệt sắc phong hoa, kết hôn rồi lại là thiếu phụ xinh đẹp thêm phong

vận quyến rũ mới có, làm người ta ánh mắt rơi vào trên người nàng sau đó khó lòng dời khỏi. Cô gái nhỏ kia, bộ dáng mười hai mười ba tuổi, như

hải đường mới kết nụ, lộ ra một điểm phấn nộn, yêu kiều lại thủy linh.



Một là thê tử, một là muội muội, Từ Tấn sớm bảo người đem mũ che chuẩn bị xong hết, lụa trắng tuy mỏng, có thể ngăn cản một ít người ngả ngớn

nhìn trộm.



Phó Dung nhìn Hứa gia một thân áo choàng màu đen, đứng ở trong bóng

đêm suýt nữa làm người ta không thể nhận ra thân hình hắn. Nàng cố ý

trêu ghẹo Từ Tấn nói: "Sao chỉ huẩn bị hai cái nón che?" Túc vương gia

bộ dáng này, đi trên đường lớn cũng làm cho người ta chú mục a.



Hứa gia mặt lộ vẻ mờ mịt, tầm mắt kìm lòng không được dời tới trên

người Lan Hương, quan sát kỹ, phát hiện Lan Hương bộ dạng quả thật so

với nha hoàn bình thường cũng thu hút người nhìn, vội vàng hướng Phó

Dung xin lỗi, quay người muốn đi chuẩn bị thêm một cái mũ che.



Phó Dung còn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, Lan Hương thẹn quá

hoá giận đuổi theo, nhỏ giọng trách mắng: "Ngươi ngốc a, vương phi đó là trêu ghẹo vương gia đâu, ai, thật làm cho ngươi đi chuẩn bị mũ che!"

Nàng là một nha hoàn, ra ngoài nào cần mang cái kia.



Hứa gia bừng tỉnh hiểu ra, lại nhìn đại nha hoàn trước mặt, mắt hạnh trừng trừng, lúng túng lui về phía sau Từ Tấn.



Lan Hương nghĩ tới ánh mắt Hứa gia nhìn nàng, trên mặt cũng phát nóng, cúi đầu trốn đến bên người Phó Dung.



Phó Dung nhìn Lan Hương mấy lần. Lan Hương, Mai Hương so với nàng lớn

hơn một tuổi, năm nay mười chín, ở trong đám nha hoàn cũng coi như là

tuổi tác khá lớn, hai năm nay thật sự phải tìm mối hôn sự. Bất quá...



Phó Dung nhìn về phía Hứa gia, trong lòng có chút không xác định.



Hứa gia dung mạo khôi ngô, công phu siêu quần, hiện tại ở vương phủ

thân phận không thể hiện, tương lai nếu như Từ Tấn có thể đăng lên cái

vị trí kia, ngự tiền thị vệ thống lĩnh không phải ai khác ngoài Hứa gia, đó nhưng là quan chính tam phẩm. Cho dù không tính những chuyện xa xôi

đó, lấy thân phận Hứa gia, không phải Phó Dung tự coi nhẹ mình, Lan

Hương là trăm triệu không xứng với hắn. Nếu nàng mạo muội cùng Từ Tấn

nhắc, Từ Tấn chỉ sợ sẽ mất hứng. Giống như một gã sai vặt bình thường ở

tiền viện đột nhiên chạy đến trước mặt nàng yêu cầu muốn cưới đại nha


Nhị công chúa vui mừng ngẩng đầu, mắt to nhìn ngọn đèn xa gần, liễm diễm thủy nhuận.



Phó Dung không nhịn được, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng dở khóc dở cười.



Nếu như việc này trở thành sự thật, chẳng lẽ nàng về sau ngược lại phải gọi Nhị công chúa là tẩu tử?



Thôi, có lẽ người ta tiểu cô nương chỉ là muốn cùng ca ca cảm ơn đâu,

dù sao mới 12 tuổi, bởi vì khẩn trương cảm ơn cũng nói không thông.



Thấp giọng dặn dò Nhị công chúa vài câu, rời khỏi quán mì không lâu, Nhị công chúa đột nhiên kêu mệt mỏi, muốn trở về.



Phó Dung khổ sở nói: "Muội muội hiếm khi được ra ngoài, đi dạo một lát nữa đi?" Ánh mắt nhìn trước mặt náo nhiệt, rõ ràng còn chưa nhìn đủ.



Nhị công chúa kéo tay áo nàng làm nũng: "Tứ tẩu, ta thật sự đi không nổi nữa... Nếu không để Hứa gia đưa ta về trước?"



Từ Tấn trong lòng khẽ động, trước đem tiểu cô nương đưa trở về, lát

sau cùng Phó gia mấy huynh muội tách ra, hắn có thể một mình dẫn Phó

Dung đi dạo.



Vừa muốn phân phó Hứa gia đi tiễn người, Phó Dung vụng trộm đâm eo hắn một chút, trước khi hắn mở miệng cười nói với Phó Thần: "Ca ca, Hứa gia còn có chuyện bận, tạm thời không sao thoát ra được, thỉnh cầu ca ca

chạy một chuyến đi, vừa vặn ta cùng A Bảo, Tuyên Tuyên dạo chơi, ngươi

đưa Nhị công chúa hồi vương phủ rồi tới tìm chúng ta."



Phó Thần khẽ nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng.



Phó Dung thuần thục dùng ánh mắt cầu hắn.



Phó Thần nhìn Nhị công chúa bên cạnh muội muội cúi đầu chờ đợi, mơ hồ đoán được cái gì, đáp: "Cũng tốt."



Nhị công chúa vừa hưng phấn vừa khẩn trương, may mắn trên đầu đeo mũ che, không cần lo lắng bị người nhìn thấy nàng thất thố.



Phó Dung cũng vui mừng theo, để Lan Hương đưahai người đi đến xe ngựa nhà mình dừng trong ngõ nhỏ.



Lan Hương lĩnh mệnh, theo bên người Nhị công chúa che chở nàng. Đi ra

một đoạn, Nhị công chúa quay đầu nhìn lại, xác định Phó Dung đám người

không nhìn thấy bên này, nàng nhỏ giọng nói với Lan Hương: "Ngươi đi

trước dẫn đường đi."



Lan Hương sửng sốt, lời này là có ý gì?



Vừa quay đầu, lại thấy Nhị công chúa lui tới bên cạnh Phó Thần, cúi đầu không biết đang nói cái gì.



Lan Hương mờ mịt chớp chớp mắt, nhớ lại ý vị kia, nàng thức thời xoay

người, một người ở phía trước dẫn đường, lỗ tai lặng lẽ dựng thẳng,

muốn nghe hai ba câu, bởi vì quá mức quan tâm bí mật nhỏ của Nhị công

chúa, không nhìn thấy phố đối diện một thiếu niên mặc hoa phục nhìn thấy các nàng rồi mắt sáng lên, hưng phấn theo tới.