Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 206 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Hoàng Hậu trong lòng vội vã đâu, chỉ cảm thấy chính mình dường như rơi

vào cạm bẫy của người khác, mà Khổng ma ma chính là người nàng cần trấn

an nhất, "Ma ma chớ suy nghĩ lung tung, chuyện Lệ phi ngươi và ta đều rõ ràng, chúng ta thanh bạch, chỉ cần ma ma trả lời thì đừng kéo ra chuyện trước kia... Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, qua 2 năm đưa ngươi xuất

cung đoàn tụ với người nhà."



Khổng ma ma nghe, nhìn vạt váy Hoàng Hậu thêu Thải Phượng trước mắt, trong lòng cười khổ.



Tới thời điểm này, nương nương thế nhưng còn có thể thản nhiên lừa bà như thế.



Người nọ đã nói cho bà biết, cháu gái bà bởi vì đắc tội Thế Tử phu

nhân Thừa Ân công phủ, cũng chính là cháu dâu Hoàng Hậu, bị bán vào kỹ

viện, con cháu bà cũng bị bán tới Sơn Tây đi làm cu li đào đá, cháu trai nhỏ tuổi không chịu được khổ bị đánh chết, nhi tử người đầy thương

tích, nếu không phải là được người nọ kịp thời cứu ra, chỉ sợ cũng sống

không lâu.



Chuyện đó Hoàng Hậu đều biết, nhưng vẫn giấu diếm bà, nếu không phải

thấy thư nhi tử tự tay viết, bà sắp chết còn vì Hoàng Hậu tận trung đâu.



Phía sau truyền đến âm thanh Vạn Toàn quen thuộc bà vẫn căm hận nhưng

cố tình lần này, Khổng ma ma không phản cảm. Bà ngẩng đầu, cuối cùng

liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, quyết định lại vì nàng tận trung thật tốt một

lần cuối cùng này, để Hoàng Hậu đời này sẽ không quên được bà.



Khổng ma ma tuổi gần lục tuần, đại khái là đã cao tuổi, chịu đựng

không nổi hành hạ, Vạn Toàn mới kẹp ngón tay một lần, bà đều khai.



Lần này mưu hại Lệ phi là Hoàng Hậu, lần trước mưu hại Túc vương phi

lại giá họa Đoan phi, một hòn đá ném hai chim là Hoàng Hậu nghĩ ra, năm

đó làm hại Thục phi khó sinh chết mất con gai cũng là Hoàng Hậu.



Tùy tiện chuyện nào cũng đều là tội lớn có thể lay chuyển địa vị Hoàng Hậu, Vạn Toàn nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đưa tội trạng cho

Gia Hòa đế xem.



Quản Anh uống canh an thần xong đã ngủ rồi, Gia Hòa đế một người ngồi ở trên giường trong tiền điện. Tháng giêng đất trời lạnh lẽo, đốt địa

long vẫn cảm thấy lạnh như cũ, trên người hắn bọc áo ngủ bằng gấm thật

dày, trong tay ôm lò sưởi. Thấy Vạn Toàn khe khẽ run rẩy đem tội trạng

đưa cho hắn, Gia Hòa đế liếc hắn một cái, "Đọc."



Vạn Toàn không dám do dự, nuốt nuốt nước miếng, từng câu từng chữ đọc lên.



Gia Hòa đế ngồi không động đậy, hệt như tượng đá.



Mẹ đẻ hắn chỉ là chiêu nghi nho nhỏ, không được tiên đế thích, hắn dựa vào tài mạo xuất chúng được nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu ưu ái, có thể cưới

Hoàng Hậu làm thê. Nhạc phụ là các lão trong nội các, tại triều đình nắm giữ thực quyền, hắn vì lung lạc thê tộc, ngoại trừ cùng Hoàng Hậu trước khi thành thân nhận thức Chung Đình, ngoài ra không có thiếp thất thông phòng. Chung Đình chết rồi, hắn tuy rằng nạp trắc phi thiếp thất, cũng

vẫn đợi Hoàng Hậu sinh ra đích tử mới miễn tị tử canh (thuốc tránh thai) cho trắc phi thiếp thất, đăng cơ rồi phong đích trưởng tử làm Thái Tử,

phong nhạc phụ làm nhất đẳng Thừa Ân công.
Hoàng Hậu, sẽ không thoáng cái đem người đánh xuống địa ngục, ngược lại

tiện nghi cho Đoan phi, cho nên hắn giả bộ không biết, trước tương kế

tựu kế trừ bỏ Đoan phi rồi nói tiếp. Hắn cũng không lo không có cơ hội

đối phó Hoàng Hậu. Lệ phi chính là mồi nhử tốt nhất, Khổng ma ma chính

là điểm yếu lớn nhất. Hoàng Hậu còn coi như thông minh, tạm thời không

muốn động đến Lệ phi, Khổng ma ma lại có thể "giúp nàng mưu đồ". Lệ phi

lúc trước ở Phượng Nghi cung dùng cơm bị đau bụng, phụ hoàng khẳng định

có hoài nghi, hiện tại Phượng Nghi cung lại ra tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, phụ hoàng sẽ không tin?



Rõ ràng nên ra tay từ đâu, lại từng bước một dày công trù tính, tuyệt không để lại bất luận đầu mối gì.



"Ngươi hoài nghi đứa nhỏ của Lệ phi là Hoàng Hậu hại?" Từ Tấn đem Phó Dung kéo xuống, để cho nàng nằm sấp trên lồng ngực hắn.



Phó Dung cắn cắn môi, cả gan nói ra suy đoán: "Hẳn là thế đi, bằng không Hoàng Hậu làm sao đột nhiên bị bệnh như vậy?"



Nàng không biết Gia Hòa đế kiểm chứng như thế nào, cũng không biết Gia Hòa đế tra được cái gì, nhưng nàng có thể suy đoán từ kết quả a.



Từ Tấn hôn nhẹ cái mũi nàng: "Có phải hay không đều không có quan hệ gì với chúng ta, Nùng Nùng không cần nghĩ quá nhiều."



Hắn không cần nàng nghĩ, chuyện bên ngoài toàn bộ hắn sẽ chuẩn bị tốt, nàng chỉ cần dễ dàng sống tốt, cùng hắn làm nũng giở ra tiểu tính tình, lại ôn nhu quan tâm chiếu cố con của bọn họ, như vậy là đủ rồi.



Phó Dung che miệng, Từ Tấn muốn đòi lấy càng nhiều, nhíu mày nhìn hắn.



Thái độ của người này, sao lại có chút kỳ quái?



Hắn nếu muốn hoàng vị, Hoàng Hậu xảy ra chuyện hắn hẳn là cao hứng mới đúng. Hắn nếu không muốn, đó là Hoàng Hậu a, hắn vô luận thế nào đều

không nên dửng dưng. Hơn nữa hắn rõ ràng là mệt đến đau đầu, tại sao nằm một lát lại như là căn bản không đem việc này để ở trong lòng?



Hoặc là, hắn nghĩ rất nhiều, chính là không chịu nói với nàng?



Phó Dung đột nhiên thực uể oải.



Thành thân lâu như vậy, Từ Tấn đến tột cùng có tâm tư mưu cầu cái vị trí kia hay không nàng cũng nhìn không ra.



Tránh hắn ôm ấp, Phó Dung chuyển vào trong giường, nằm đưa lưng về phía hắn.



Từ Tấn khó hiểu, đuổi theo hỏi nàng: "Làm sao vậy?"



"Không có việc gì, vương gia không cần để ý tới ta." Phó Dung nhắm mắt, một bộ ngữ khí chỉ muốn được yên lặng ở một mình.



Từ Tấn nhìn nàng mím thật chặt môi đỏ, cẩn thận ngẫm lại vừa mới hai

người trò chuyện, không phát hiện mình đắc tội với nàng ở chỗ nào, liền

cưỡng ép đem người quay lại, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng: "Nàng là

vương phi của ta, ta mặc kệ nàng quản ai. Đừng đùa khí, ta chọc nàng mất hứng chỗ nào, nàng nói với ta, đừng giữ ở trong lòng. Nàng nói ra ta

mới biết phải sửa như thế nào, có phải không?"