Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 207 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Từ Tấn ngữ khí ôn nhu, Phó Dung nhìn hắn, thở dài, dựa tới trong ngực

hắn nói: "Không có mất hứng, chính là cảm thấy mình nói sai, sợ vương

gia tức giận."



Từ Tấn cúi đầu nhìn nàng: "Nói sai?"



Phó Dung gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vô luận Lệ phi hay Hoàng Hậu xảy ra chyện gì, ta đều không nên ngông cuồng suy đoán thêm, vương gia có

thể cảm thấy ta không an phận hay không?" Lo sợ Từ Tấn thật nghĩ như

vậy, nàng khẩn cấp ôm lấy hắn, ở lồng ngực hắn cọ cọ, "Vương gia chàng

đừng nóng giận, ta sau này không suy đoán lung tung chuyện hậu cung

nữa."



Từ Tấn không chịu nói với nàng chuyện trong lòng, Phó Dung đương nhiên mất hứng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, các đời hậu cung đều không được phép tham gia vào chính sự. Nàng một vương phi đi suy đoán Hoàng Hậu hại

người, so với tham gia vào chính sự cũng không khác nhiều lắm. Từ Tấn

đương nhiên không nguyện ý nàng như vậy, cho nên mới bảo nàng đừng nghĩ

quá nhiều. Hắn đối với nàng cho dù tốt mấy, cũng không nói với nàng

những chuyện đại sự bên ngoài a.



Suy nghĩ rõ ràng, Phó Dung trong lòng cũng hết giận, liền muốn mau chóng bỏ đi chút không vui vừa mới rồi của Từ Tấn



Từ Tấn vô thức vuốt ve bả vai nàng, chuyển vừa chuyển mới hiểu được sai lầm chỗ nào.



Hắn bảo nàng không cần suy nghĩ nhiều, là không hi vọng nàng lo lắng, hóa ra nàng lý giải thành nhắc nhở?



Trầm mặc chốc lát, Từ Tấn đổi thành nằm thẳng, cánh tay đem Phó Dung

kéo tới trên người mình, ánh mắt cười nhìn nàng: "Không ngại, chúng ta

là vợ chồng, Nùng Nùng có tâm sự gì đều có thể nói với ta, nàng nói với

ta, ta chỉ thấy cao hứng, tuyệt đối sẽ không tức giận. Bất quá loại

chuyện giống hôm nay, Nùng Nùng cũng chỉ được phép nói với ta, ra khỏi

Phù Cừ viện, dù là nhạc mẫu, nàng cũng đừng nói, cẩn thận tai vách mạch

rừng."



"Vương gia thật sự nghĩ như vậy?" Phó Dung vừa mừng vừa sợ, còn có chút không tin.



Từ Tấn xoa bóp cái mũi nàng, "Ta khi nào lừa nàng?"



Phó Dung nhìn ra Từ Tấn cũng không phải dỗ nàng, hắn thật sự thích nàng thẳng thắn với hắn, bất quá...



Nàng vịn bả vai hắn chuyển lên trên, di chuyển thì cảm thấy hô hấp Từ

Tấn đột ngột biến nặng, cảm nhận được nơi nào đó rõ ràng biến hóa, Phó

Dung giả trang không biết, đối diện khuôn mặt Từ Tấn, nhìn mắt phượng

hắn lấp lóe hào quang nguy hiểm hỏi: "Nhưng ta nói ra thì có ích lợi gì, vương gia chỉ biết có lệ ta..."



Môi đỏ chu lên,rưng rưng ủy khuất, một đôi mắt đẹp cũng ngậm giận mang oán.



"Ta khi nào có lệ nàng?" Từ Tấn chỉ biết nàng đang muốn cãi nhau, tạm thời ngăn chặn bốc lửa bị nàng ghẹo ra, nhíu mày hỏi.
ngỗ nghịch phụ hoàng, chỉ khiến cho phụ hoàng không vui." Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Thái Tử, Thái Tử phi ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm tay hắn

nói: "Mẫu hậu xảy ra chuyện, ta biết ngài trong lòng gấp, nhưng ta có

một câu không xuôi tai..."



Thái Tử nghiêng mắt nhìn nàng.



Thái Tử phi không chút nào nhát gan nhìn lại hắn: "Lệ phi đẻ non

trước, mẫu hậu sinh bệnh sau, ta tin tưởng trong lòng ngài cũng có suy

đoán. Thật sự là mẫu hậu làm, phụ hoàng hiện tại đang nổi nóng, ngài chỉ có trước khi phụ hoàng nguôi giận, suy nghĩ tới chính mình. Tương lai

phụ hoàng nguôi giận rồi ngài mới có thể vì mẫu hậu nói chuyện. Ngài nếu như tùy tiện nhúng tay vào việc này, âm thầm tìm hiểu nội tình, bị phụ

hoàng biết được, chẳng những không giúp được mẫu hậu, còn có thể chọc

giận phụ hoàng, hoàn toàn phản tác dụng."



Thái Tử tốt, nàng mới có thể tốt, bởi vậy chẳng sợ lời thật thì khó nghe, nàng cũng phải ổn định Thái Tử.



Thái Tử cùng nàng đối diện một lúc lâu.



Một bên là mẫu hậu, một bên là tiền đồ của hắn.



Hắn đã là Thái Tử, chỉ cần hắn không phạm sai lầm lớn, địa vị của hắn

sẽ không dao động, mặc dù mẫu hậu thật sự có tội. Ngược lại, mẫu hậu

thật sự có tội, hắn lại đi bôn ba vì mẫu hậu, phụ hoàng có thể ngay cả

hắn cũng trị tội hay không?



Thái Tử rùng mình một cái.



Lấy lại tinh thần, lại nhìn thê tử bên người khuôn mặt bình tĩnh, Thái Tử kìm lòng không được nắm chặt tay nàng: "Nàng nói đúng, vì mẫu hậu,

vì nàng cùng Hủ ca nhi, ta cũng phải nhịn được một hơi này."



Thái Tử phi nhẹ nhàng gật đầu, buông mi thì ánh mắt rơi vào trên bàn

tay to của nam nhân, ở đây thời buổi rối loạn, tâm nàng so với bình

thường càng phải kiên định hơn.



Phó Ninh đẹp, bất quá dựa vào khuôn mặt, mà nàng mới là người chân chính có thể theo hắn sóng vai.



~



Thái Tử, Khang vương không tiếp tục cầu tình đi Phượng Nghi cung tận

hiếu, việc này dần dần lắng xuống, Gia Hòa đế thượng triều nghe tấu

chương và quyết định sự việc như cũ, các quan lại tiếp tục trông coi một mẫu ba phân đất của mình (làm việc vặt), kinh thành bình tĩnh không một gợn sóng.



Vào tháng 2, liên tiếp mấy ngày đều là ngày lành ánh nắng tươi sáng,

Túc vương phủ trong vườn hoa hồng mai đón xuân lần lượt nở rộ, yến tiệc

Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai càng thêm vui mừng.