Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 208 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Trăn ca nhi hôm nay chọn đồ vật đoán tương lai, Phó Dung sợ nhất thời

tiết trong sáng đột ngột chuyển sang âm u, buổi sáng tỉnh lại vội mở màn lụa nhìn ra ngoài.



Nàng ngủ ở bên trong, thân thể dựa trên người Từ Tấn, nàng đang quan

sát sắc trời bên ngoài thì Từ Tấn đưa tay ôm lấy nàng, hiểu rõ hỏi: "Như thế nào?"



Phó Dung thả màn xuống hướng hắn cười: "Nhìn hẳn phải là một ngày đẹp trời."



Nàng một đầu tóc đen như thác, có mấy sợi hỗn độn càng thêm biếng

nhác, Từ Tấn giúp nàng vuốt xuôi, "Hay là ngủ thêm một lúc nữa?"



"Ngủ cái gì mà ngủ a, một lát nữa Trăn ca nhi tới đây." Phó Dung vừa

thỏa mãn vừa bất đắc dĩ đáp lời. Nhi tử càng lớn tinh lực càng tràn đầy, không ham ngủ giống như lúc mới sinh, hơn nữa còn đặc biệt dính nàng.

Phó Dung bây giờ suốt ngày gần như không có nửa điểm nhàn rỗi, đợi Trăn

ca nhi chơi mệt rồi ngủ, nàng cũng ngủ theo.



Từ Tấn khó có lúc còn có thể nghỉ thêm 1 ngày trừ lúc nghỉ công, cũng

muốn thêm thời gian bồi hai mẹ con các nàng, không nháo Phó Dung nữa,

hai vợ chồng cùng nhau rời giường.



Từ Tấn thu thập xong trước, Phó Dung soi gương trang điểm thì nhũ mẫu đem Trăn ca nhi ôm tới.



Phó Dung nhìn vào gương dỗ nhi tử: "Trăn ca nhi để cho phụ thân ôm trước a."



Trăn ca nhi đừng thấy vừa tỉnh ngủ, mắt to nhanh như chớp rất có tinh

thần, thấy phụ thân thế nhưng ở nhà, vui vẻ hướng phụ thân đưa tay.



Từ Tấn ngừng hô hấp từ trong ngực nhũ mẫu nhận lấy nhi tử, tự nhiên đi bên giường, phân phó tiểu nha hoàn bưng nước tới, hắn tự mình giúp nhi

tử rửa mặt.



Trăn ca nhi ngoan ngoãn ngồi trên đùi phụ thân, phụ thân cầm khăn lên, hắn nhắm chặt mắt, ngửa đầu tỏ vẻ chính mình không thích rửa mặt như

vậy, phụ thân dời tay đi, hắn lại mở mắt ra, nhìn mẫu thân đang ngồi

trước gương. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng non mềm, mắt phượng đen lúng

liếng, đồng tử bên cạnh Quan Âm nương nương cũng không đẹp hơn hắn.



Phó Dung chải đầu xong, cười đi tới, ngồi bên cạnh Từ Tấn, ngón tay

đào sáp thơm, một bên bôi lên mặt nhi tử một bên ôn nhu dỗ: "Hôm nay

Trăn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, một lát nữa trong nhà rất nhiều

khách nhân, mẫu thân bôi sáp thơm thơm cho Trăn ca nhi, bọn họ như vậy

sẽ càng thích Trăn ca nhi."



Trăn ca nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, cái miệng nhỏ cười toe toét: "Thơm!"



Âm thanh thanh thúy êm tai.



Phó Dung một tay đỡ lấy đầu tiểu tử, một tay giúp hắn đem sáp thơm xoa đều, thoa xong lại vang dội hôn một cái. Trăn ca nhi thuần thục ôm lấy

gương mặt mẫu thân, đợi mẫu thân hôn xong, hắn cũng cười hì hì ở trên

mặt mẫu thân hôn một cái, "Nương, thơm!"



Từ Tấn nhìn mà thèm, giơ nhi tử lên cho hắn đối diện với mình, "Trăn ca nhi cũng hôn phụ thân một ngụm."


Trăn ca nhi chọn đồ. Từ Tấn từ trong ngực Phó Dung nhận lấy nhi tử mập,

đem hắn đặt lên trên bàn, chỉ vào các thứ trên đó nói: "Trăn ca nhi

ngươi thích nhất cái gì thì bắt lấy, giao cho phụ thân, nhớ kỹ, là ngươi thích nhất."



Trăn ca nhi một thân quần áo đỏ, ngồi ở chỗ đó giống như phúc oa oa,

mắt to không nhìn cái bàn, chỉ nhìn chằm chằm vào nam khách bên kia tò

mò quan sát.



Tiểu tử sinh ra trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh lanh lợi, Thái Tử Khang

vương nhìn đều hâm mộ, Khang vương chỉ là hâm mộ Từ Tấn có nhi tử, Thái

Tử nhìn Trăn ca nhi trắng nõn nà, kín đào nhìn Phó Dung bên kia.



Vừa vặn Phó Dung đứng ở bên cạnhTừ Tấn, không cho hắn nhìn thấy.



Thái Tử có chút thất vọng, bất quá hắn càng hiếu kỳ nhi tử của Từ Tấn

sẽ bắt cái gì, rất nhanh liền đem lực chú ý một lần nữa đặt trên người

Trăn ca nhi.



Trăn ca nhi đã bắt đầu bò trên bàn, bò qua một thứ thì ngồi xuống, cầm lên xem xem, lại buông xuống.



Từ Hạo ở bên cạnh cười không ngừng, cháu ruột, hắn nhìn thích đến mức nào.



Quan ca nhi cũng tới, mắt thấy cháu ngoại đem bàn tính ngọc hắn chuẩn bị bỏ qua một bên, không khỏi thất vọng.



Không phải nói ngoại sanh giống cữu cữu sao, ngoại sanh này không muốn dao găm ca ca chuẩn bị cũng không muốn bàn tính của hắn, giống cữu cữu

cái gì a!



Khang vương đột nhiên bật cười lên ha hả, nhìn Từ Tấn nói: "Trăn ca

nhi dám bắt cái trâm, đây thật đúng không giống Tứ đệ ngươi a!"



Nam hài chọn trang sức, có chút không có tiền đồ.



Thái Tử trong lòng cao hứng, mặt ngoài lại khiển trách Khang vương: "Trẻ con biết cái gì, ngươi cũng thật tùy tiện châm chọc."



Khang vương như trước cười không ngừng.



Trăn ca nhi nhìn hắn, túm lấy hoa mai trâm điểm xuyết hồng ngọc hướng mẫu thân bò qua.



Từ Tấn cũng cười, ôm lấy tiểu tử thối cao giọng khen: "Nhỏ như vậy đã

biết hiếu thuận mẫu thân, không hổ là nhi tử ngoan của ta!"



Trăn ca nhi được khen ngợi, cười vui vẻ hơn, nghiêng đầu đem trâm cài

đưa cho mẫu thân, mắt phượng sắp muốn híp thành một đường thẳng.



Phó Dung cực kỳ thỏa mãn, vững vàng đem nhi tử nhận lấy.



Người khác có lẽ sẽ cảm thấy Trăn ca nhi của nàng không có tiền đồ, ở

trong mắt nàng, mặc kệ Trăn ca nhi bắt cái gì, hắn đều là nhi tử ngoan

của nàng.