Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 211 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Trở về Xuân Huy đường, Phó Dung gọi Lan Hương chuẩn bị nước ấm, nàng cho Trăn ca nhi rửa tay rửa mặt thay xiêm y, Mai Hương Lan Hương ở bên cạnh chiếu cố Lăng Thủ.



Lăng Thủ chưa từng hưởng thụ quá đãi ngộ được người ta hầu hạ bậc này

a, chính mình xắn tay áo lên, nghiêm trang nói với Lan Hương: "Ta tự

rửa."



Lan Hương nhìn về phía Phó Dung.



Phó Dung gật gật đầu, giúp Trăn ca nhi lau tay thì tò mò nhìn Lăng Thủ.



nam oa 5 tuổi ngồi xổm dưới đất, chăm chú nghiêm túc rửa tay, rửa tay

xong vừa muốn đứng lên, nhìn chằm chằm vào ngón tay một lát, quay đầu

nhìn lại Trăn ca nhi, hắn lại ngồi xổm xuống, thận trọng moi rửa bùn bên trong kẽ ngón tay.



Phó Dung không khỏi nghĩ tới đệ đệ Quan ca nhi.



Từ nhỏ đến lớn, Quan ca nhi bên người có nha hoàn nhũ mẫu chiếu cố,

vừa cầm trái cây cắn xong, lập tức có nha hoàn tiến lên giúp hắn lau

tay. Quan ca nhi hiểu chuyện sao? Hiểu chuyện, giống lúc trước lão thái

thái muốn ôm hắn, Quan ca nhi rõ ràng không thích, bởi vì tỷ tỷ nói cho

hắn biết không thể khóc nháo, hắn liền ngoan ngoãn. Nhưng Quan ca nhi

hiểu chuyện không giống Lăng Thủ, Lăng Thủ đã học được tự lực cánh sinh

...



Phó Dung thích đứa bé này.



Nghĩ tới Hứa gia trung thành và tận tâm bên cạnhTừ Tấn, Phó Dung trong đầu đột nhiên nổi lên một ý nghĩ.



Nàng đem Hứa gia gọi vào gian nhà chính, tò mò hỏi: "Hứa gia, ta nghe

nói luyện võ cũng chú trọng thiên phú, ngươi nhìn đứa nhỏ này xem có

thiên phú không?"



Hứa gia nghe dây cung biết nhã ý, kêu Lăng Thủ đi ra, một lớn một nhỏ

đứng dưới tàng cây, Hứa gia bày ra một chiêu thức, để Lăng Thủ học.



Lăng Thủ người nhỏ nhưng hiểu biết, biết vương phi muốn cho hắn học

công phu đâu, trẻ con bình thường cùng đồng bọn chơi đùa thì cũng thường thường đóng giả anh hùng đại hiệp, đối với công phu là cực kỳ ham

thích, bởi vậy chiếu theo tư thế Hứa gia, rất nghiêm túc làm theo.



Dù nghiêm túc, đến cùng chỉ mới có 5 tuổi, học theo Hứa gia nhấc chân thì không cẩn thận ngả xuống đất.



Trăn ca nhi khanh khách cười to.



Lăng Thủ xấu hổ cực kỳ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu không dám

nhìn Phó Dung, bất quá để Hứa gia đứng ở sau lưng hắn tự mình chỉ điểm

thì Lăng Thủ lại nhanh chóng cố gắng lấy lại tinh thần, có khuôn có dạng mà đưa tay nhấc chân.



Hứa gia vỗ vỗ hắn bả vai, quay đầu nói với Phó Dung: "Hồi vương phi,

Lăng Thủ tư chất không sai, chỉ là cuối cùng thành tựu như thế nào, còn

phải xem hắn ngày sau nỗ lực."



Phó Dung rất hài lòng, hỏi hắn: "Vậy để hắn làm đồ đệ cho ngươi thì

sao? Ngươi là người được vương gia coi trọng nhất, Lăng Thủ giao cho

ngươi, ta yên tâm nhất, bất quá ngươi không muốn thu cũng không sao cả,

ta chính là thuận miệng hỏi xem."
Từ Tấn chau chau mày, "Vì sao?"



Lăng Thủ chỉ chỉ Hứa gia bên kia, âm thanh thanh lãng mà nói: "Hắn là

thị vệ vương gia, chỉ nghe lời vương gia, ta là thị vệ Thế Tử, chỉ nghe

lời Thế Tử, vương phi nói cho ta biết."



"Nhưng ngươi tiền công hàng tháng là ta cho, ngươi không nghe lời của

ta, ta không cho ngươi tiền công, ngươi làm như thế nào?" Từ Tấn ôm Trăn ca nhi đứng lên, trên cao nhìn xuống đáp.



Lăng Thủ hơi mím môi, liếc mắt nhìn Phó Dung đứng ở sau lưng Từ Tấn,

cúi đầu nói: "Vậy ta cũng nghe Thế Tử." Vương gia không cho, vương phi

cho.



Từ Tấn hừ lạnh một tiếng, "Một khi đã như vậy, ngươi đi đi, ta sẽ tìm thị vệ khác cho Thế Tử, một thị vệ nghe lời ta."



Lăng Thủ trắng bệch mặt, ngửa đầu nhìn Từ Tấn, dường như muốn phân biệt thật giả trong lời hắn nói.



Từ Tấn trực tiếp ôm nhi tử vào phòng.



Lăng Thủ nhìn về phía Phó Dung xin giúp đỡ.



Phó Dung biết Từ Tấn muốn kiểm tra đứa nhỏ này đâu, không nói thêm gì, theo Từ Tấn đi vào.



Lăng Thủ lại nhìn về phía Hứa gia.



Hứa gia không nói một lời.



Lăng Thủ cúi đầu nghĩ ngợi, quay người đi, đi tới cổng viện quay đầu

lại, xác định vương gia là thật sự không cần hắn, nước mắt cỡ hạt đậu

lăn xuống. Hắn thích Thế Tử, thích vương phi hòa ái dễ gần, cũng thích

ăn cơm trắng với gà thịt cá, nhưng vương gia không thích hắn...



Phó Dung ở trong phòng nhìn rõ ràng rành mạch, quay đầu trừng Từ Tấn:

"Vương gia thật không hài lòng hắn?" Đứa nhỏ cỡ nào hiểu chuyện a.



Từ Tấn cười cười, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Không ngờ Nùng Nùng cũng có tuệ nhãn biết nhìn ngọc."



Hắn cười thực đẹp, mắt phượng câu hồn, Phó Dung ngây ngẩn mới hiểu

được ý tứ trong lời nói này, bĩu bĩu môi, đưa tay đem Trăn ca nhi cướp

vào trong ngực mình, cố ý ôn nhu dỗ nói: "Trăn ca nhi ngoan, đêm nay

nương ôm ngươi ngủ a."



Trăn ca nhi vui vẻ cười.



Phó Dung thưởng cho nhi tử hôn lên mặt, hôn đặc biệt vang dội.



Từ Tấn bật cười, cúi người tới bên tai nàng: "Nùng Nùng đây là muốn

phạt ta? Vậy có phải hay không, nàng vốn định đêm nay bồi ta làm chút gì đó?"



hơi thở mềm nhẹ mờ ám, thổi lỗ tai nàng đều đỏ lên.



Từ Tấn thấy, một tay đỡ lấy nhi tử, một tay ôm lấy eo nàng, khẽ cắn

lỗ tai: "Nùng Nùng đã muốn, bản vương phụng bồi ổn thỏa."