Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 212 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Ngày xuân nắng sớm tươi đẹp, ngoài cửa sổ chim tước líu lo.



Phó Dung là bị Từ Tấn nháo tỉnh, thanh âm sùng sục sùng sục nuốt, so với Trăn ca nhi ăn còn vang hơn.



"Vương gia..." Phó Dung tức đẩy đầu hắn, Trăn ca nhi đầu tháng dứt

sữa, nàng cũng muốn ngừng, Từ Tấn như vậy, nàng phải làm thế nào?



Từ Tấn lưu luyến bò lên, môi ẩm ướt dán lên khuôn mặt nàng, "Nùng Nùng thật thơm."



Hắn thích nhất thời điểm không cần thượng triều, thích nhất sáng sớm

cùng nàng thân mật, nàng nửa tỉnh nửa mê, cả người vô lực, khi dễ tốt

nhất. Hôn nhẹ mắt nàng buồn ngủ nhập nhèm, Từ Tấn ôm lấy eo nàng, nhân

lúc trướckhi nàng phản ứng lại thì tiến vào.



Phó Dung triệt để không có cách nào ngủ nữa, không muốn ứng phó lại

không thể không ứng phó, cuối cùng thân bất do kỷ, như ở trong mưa gió

phiêu đãng.



Cuối tháng 3 sáng sớm còn có chút lạnh, hai vợ chồng lại ra một thân mồ hôi.



Từ Tấn rốt cuộc đi xuống, Phó Dung thở hồng hộc, nhìn sắc trời bên

ngoài, vừa lau lau vừa vội vã thúc hắn: "Vương gia mau dậy đi, một lát

Trăn ca nhi tới."



Vừa dứt lời, trong viện truyền đến tiếng cười Trăn ca nhi nhẹ nhàng,

còn có tiếng gọi líu lo. Phó Dung mặc đồ động tác khựng lại, ánh mắt

nhìn nam nhân bên cạnh hở ngực lộ bụng, tai nghe bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng chim non gọi có vài phần quen thuộc, "Là ngỗng sao? Vương gia

mang đến?"



Vừa nói, một bên trở tay lên eo buộc dây lưng.



Từ Tấn đưa tay giúp nàng, buộc xong đột nhiên ngồi dậy, một đôi bàn

tay to vòng qua, cắn lỗ tai nàng nói: "Đã quên tình cảnh chúng ta gặp

nhau lần đầu tiên, tiểu nha hoàn chăn ngỗng?"



Phó Dung thoáng nhớ ra rồi.



Nhớ tới lúc ấy bộ dáng Từ Tấn hung hung ba ba, Phó Dung dùng khuỷu tay đẩy lồng ngực hắn, nhỏ giọng chế nhạo nói: "Khâm sai đại nhân lúc ấy là cố ý xốc mũ che của ta lên đi? Có phải lúc ấy đã có ý quấy rối hay

không?"



Từ Tấn không thấy xấu hổ thì thôi lại còn thấy vinh quang, thản nhiên

thừa nhận nói: "Đúng vậy, bản quan ánh mắt có thể nhìn thấu hết thảy,

ngày đó lần đầu gặp Phó tam cô nương, chẳng những coi trọng cô nương mĩ

mạo, càng nhìn ra cô nương trong quần áo phong cảnh bậc nào..." Linh

hoạt đem dây lưng hắn vừa tự mình thắt lại cởi ra, Phó Dung muốn trốn,

hắn ngang ngược đem người kéo trở về, đầu vùi ở trong ngực nàng không

chịu đi.



Lại náo loạn một trận, hai người mới quần áo chỉnh tề đứng lên thu thập.



Mặc đồ tốt rồi, Phó Dung tò mò đi ra ngoài, thấy Lăng Thủ dắt Trăn ca

nhi đuổi theo sau một đám ngỗng nhỏ. Ngỗng nhỏ màu lông đón xuân sáng

ngời so với Đoàn Đoàn một thân xanh phỉ thúy lục cũng không kém nhiều,

Trăn ca nhi thích cực kỳ, mẫu thân hắn thích nhất gọi hắn, hắn cũng

không nghe thấy, lắc lắc lư lư đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.



Phó Dung đột nhiên có loại cảm giác mất mác vì bị nhi tử vứt bỏ.



Trước kia nhi tử tỉnh dậy, việc đầu tiên chính là tìm mẫu thân a!



Nàng không cam tâm, đi qua ngăn phía trước người tiểu tử, "Trăn ca nhi đi, chúng ta rửa mặt trước, rửa mặt xong lại trở ra nhìn ngỗng."



Trăn ca nhi không theo, dắt Lăng Thủ vòng qua mẫu thân, tiếp tục đuổi ngỗng.



Nhi tử không nghe lời nàng...
Phó Dung nhìn hắn, cười thỏa mãn.



Không nhiều lời, nàng buông tay Từ Tấn ra, chậm rãi đi về phía trước.

Tới trước giường trải lớp cánh hoa dầy kia, nàng dừng lại, nhấc chân

bước lên trên thì giày thêu đã biến mất, vớ lụa trắng bước vào cánh hoa, mau chóng bị cánh hoa che giấu. Phó Dung có cảm giác nhẹ bẫng, như là

dẫm vào trong mây mù, nàng xoay người, ngẩn người nhìn nam nhân tuấn mĩ.



Nàng nhìn hắn, ngoại trừ cười, không biết còn có thể làm cái gì.



Từ Tấn đi nhanh tới, cúi đầu nhìn nàng: "Nùng Nùng, nàng thật đẹp, nếu như nàng cởi bỏ quần áo, khẳng định sẽ càng đẹp."



Phó Dung mặt thoáng cái đỏ bừng, lặng lẽ liếc nhìn một vòng màn che sa hồng chung quanh, cuối cùng cũng hiểu được mục đích Từ Tấn bố trí lần

này.



Nhưng đây là giữa ban ngày a, chẳng lẽ muốn nàng tại mảnh rừng anh đào này cho hắn?



"Không cần..." Phó Dung nhịn không được lùi bước.



Từ Tấn kéo nàng lại, một tay chế trụ eo nàng, một tay cởi xiêm y nàng, môi dán lỗ tai nàng: "Không cần cũng phải cần, nàng có biết ta vì một

ngày này chờ mong bao lâu sao?"



Phó Dung không biết, nàng cái gì đều không biết, dính sát vào hắn,

phảng phất như vậy hắn sẽ không có cách nào đem xiêm y nàng cởi xuống.

Nhưng nàng đánh giá quá cao khí lực của mình, Từ Tấn vô cùng dễ dàng đem nàng quay lại, bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng, động tác ngả ngớn như thế nàng cũng chỉ có thể xấu hổ chấp nhận.



Váy dài rơi xuống đất, đảo mắt mĩ nhân như ngọc.



Từ Tấn cũng không vội vã hưởng thụ, lùi ra sau vài bước, tùy ý ngắm nàng.



Nam nhân chậm chạp không có động tĩnh, Phó Dung thẹn, mở mắt ra, phát

giác Từ Tấn lớn mật nhìn, nàng vội vã đi nhặt xiêm y trên mặt đất. Từ

Tấn giành trước nắm xiêm y lên vo tròn ném ra phía sau Phó Dung. Phó

Dung nghĩ cũng không nghĩ liền đi nhặt, chạy vài bước đột nhiên ý thức

được Từ Tấn chính là muốn nhìn nàng ở trước mắt hắn chạy đâu, trên mặt

vụt bắt lửa, mau chóng trốn đến sau cây anh đào gần nàng nhất, tức đến

mắng hắn: "Vương gia chàng vô lại!"



Không có ai lên tiếng.



Phó Dung chờ một lát, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy

động tác Từ Tấn nới quần ra, quần dài rơi xuống đất, lộ ra...



Phó Dung vội vàng rụt đầu về.



Phía sau cây truyền đến tiếng bước chân, Phó Dung âm thầm sốt ruột,

chạy thì làm hắn thỏa mãn ý nguyện, không chạy bị hắn bắt lấy...



Phó Dung nhận mệnh ngồi xổm xuống, hai tay che mặt.



Vì thế Từ Tấn giống như xách thỏ ngốc đỡ người dậy, ôm tới giường hoa.



"Lạnh..." Phó Dung nhắm mắt, kiều kiều oán giận.



"Lập tức sẽ không lạnh."



Từ Tấn quỳ trước người nàng, si ngốc ngắm nghía, thật sự nhịn không

được, hắn chậm rãi hôn lên, "Nùng Nùng nàng nói xem, có phải nàng là hồ

yêu hóa thành, cố ý đến câu hồn ta hay không? Không sao, ta cho nàng,

nói xem nàng hút bao nhiêu lần mới đủ? Nàng nói a, nàng nói bao nhiêu

lần ta cho nàng bấy nhiêu lần, bản vương không cần mạng nữa, chỉ cần

nàng..."



Nàng có bao nhiêu xinh đẹp, hắn có bấy nhiêu thô bỉ, mà nàng chỉ có thể khóc sướt mướt cam chịu, uất ức làm hồ ly tinh.