Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 213 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Lúc phóng túng chỉ lo hưởng lạc, phóng túng xong rồi, nên phát sầu.
Phó Dung trên người dính đầy cánh hoa.
Trên lưng nàng không nhìn thấy, phía trước khuỷu tay đầu gối đều biến
thành hồng nhạt. Lại nhìn Từ Tấn, hắn phía trước người ngược lại không
có gì, trên lưng cũng là một mảnh hồng, nghĩ tới nàng giữa ban ngày ban
mặt ngồi trên người hắn... Phó Dung thật muốn bất tỉnh thôi.
"Mặc vào đi, đừng để lạnh." Từ Tấn đem xiêm y nhặt lại, tự mình mặc cho Phó Dung.
Phó Dung từ đầu đến cuối nhắm mắt, nghiêm nghiêm thực thực, nàng mới
mở mắt ra, vừa muốn đứng lên, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, ôm đầu nói: "trang sức của ta..."
Từ Tấn nhìn ra chung quanh.
Phóng tầm mắt nhìn một mảnh biển hoa, có nhiều chỗ bị hai người lăn
lộn rối loạn, nhưng chỗ nào cũng bao trùm cánh hoa rậm rạp chằng chịt,
sao có thể tìm được?
"Một lúc nữa để bọn nha hoàn tới tìm." Từ Tấn không hề để ý nói.
Đều là trang sức của Như Ý trai, Phó Dung luyến tiếc ném đi, cũng
không nguyện để bọn nha hoàn tìm ở chỗ hai người bọn họ pha trộn. Hung
hăng trừng Từ Tấn một cái, Phó Dung chỉ vào một chỗ bên cạnh rõ ràng bị
người xằng bậy qua nói: "Chàng đi bên kia tìm, ta đi chỗ khác, nếu tìm
không được ta sẽ không để ý tới chàng!"
Từ Tấn vừa mới ăn ngon một bữa, nguyện ý nghe nàng bài bố, cười đi tìm.
May mắn hôm nay Phó Dung ăn mặc đơn giản, Từ Tấn tìm được bộ diêu, Phó Dung sờ soạng được trâm hoa, không thiếu thứ gì.
Trang sức đủ, Phó Dung muốn đem tóc dài vấn lên, lại sờ thấy một đầu anh đào...
Nàng hướng Từ Tấn trừng mắt.
Từ Tấn cười đem nàng kéo vào lòng, một đóa một đóa giúp nàng nhặt, cái trán chống đỉnh đầu nàng nói nhỏ: "Lần sau chúng ta còn đến."
Bộ dáng nàng nằm trên cánh hoa, nàng nở rộ ở dưới ánh mặt trời càng phong tình, mê đắm ánh mắt hắn, cũng câu hồn hắn.
Phó Dung tựa vào lồng ngực hắn, trên mặt nóng rát, trong đầu là Từ Tấn eo thon chân dài, là lồng ngực hắn ướt mồ hôi. Người nam nhân này, mặc
quần áo tốt xem, thoát hết không phải chỉ có thể hình dung là tốt xem. Nàng lúc ấy nhìn đến quên xấu hổ, hắn có bao nhiêu muốn nàng, nàng liền có bấy nhiêu muốn cho hắn.
"Không nói chuyện chính là đáp ứng?" Từ Tấn nghiêng đầu, nhìn sườn mặt nàng đỏ bừng hỏi.
Phó Dung kiều kiều đấm hắn một chút.
Từ Tấn hôn nhẹ nàng, "Đi được sao? Ta ôm nàng trở về?"
Phó Dung lắc lắc đầu, quay người đi thu thập những cánh hoa kia, dùng
cánh hoa bên cạnh chưa bị bọn họ làm hỏng che khuất những chỗ bị hai
người lăn lộn kia. Biết nàng da mặt mỏng, Từ Tấn đi tới giúp nàng, nhìn
nàng trêu ghẹo nói: "Nàng đây là bịt tay trộm chuông, nàng cho là Hứa
Phó Dung đỡ nàng đứng lên, uể oải tựa vào ghế mây, hừ nói: "Đem ngươi
gả cho Hứa gia đã là tiện nghi cho hắn, hắn còn muốn triệt để đem ngươi
cướp đi? Ta mới không đáp ứng, mau chút giúp ta lau khô tóc."
Lan Hương nín khóc mỉm cười.
Tóc khô, Trăn ca nhi cũng tỉnh, người một nhà ngồi trong viện chơi một lát, trước khi mặt trời lặn dẹp đường hồi phủ.
Tháng 4 Phó Dung rất bận rộn. Đầu tháng Tần Anh cùng Đào Thiến Thiến
định thân, nàng đi uống rượu mừng, không được mấy ngày lại đem Lan Hương gả đi. Cũng may Hứa gia ngụ ở vương phủ, Lan Hương buổi sáng tới hầu
hạ, sập tối lại trở về, cùng trước kia cũng không có gì khác, nhìn nàng
dáng vẻ hạnh phúc càng thêm mềm mại, Phó Dung cũng vì nàng cao hứng. Một bên cao hứng một bên phát sầu cho Mai Hương chọn cái dạng nhà chồng gì. Chớp mắt Khang vương phi sinh một cậu nhóc mập mạp, đích trưởng tử của
Khang vương, Phó Dung lại đi bên đó chúc mừng.
Cuối tháng thánh giá trở về.
Đời trước Gia Hòa đế ở Linh Sơn tới tháng 7 mới trở về, lần này bởi vì hôn sự của Từ Hạo và Thôi Oản, Gia Hòa đế cũng sớm trở về kinh.
"Ngày mai Lục đệ đại hôn, vương gia dường như mất hứng a?" Tắm rửa về, thấy Từ Tấn tựa vào đầu giường ngẩn người, Phó Dung nghĩ ngợi một lúc,
đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra. Mấy ngày hôm trước nàng đi Thôi phủ
tặng đồ cưới, cùng Từ Tấn thương lượng đưa cái gì, Từ Tấn hứng trí rất
ít.
"Ta có mất hứng?" Từ Tấn ôm lấy nàng, như cười như không hỏi.
Phó Dung sờ sờ cái trán hắn, "Chính là mất hứng, vương gia đừng lừa
ta, chàng, chàng có phải không đồng ý mối hôn sự này hay không?"
Từ Tấn nắm lấy tay nàng, nhìn mắt nàng nói: "Phải, bởi vì ta hoài nghi lúc trước chính là nàng ấy động tay vào cúc hoa. Một người nữ nhân như
vậy, ta sao có thể cao hứng gả cho Lục đệ? Chỉ là Lục đệ chỉ nhận mình
nàng ấy, ta cũng không có cách nào. Nhưng Nùng Nùng nhớ kỹ, về sau cùng
nàng ấy ở chung, nhất định phải cẩn thận phòng bị, đừng cho nàng ấy cơ
hội hại người."
Phó Dung nghiêm túc gật đầu. Nàng vốn đã không thích Thôi Oản, lại có hoài nghi kia, không cần Từ Tấn nhắc nhở, nàng cũng sẽ đề phòng Thôi
Oản.
Từ Tấn vỗ vỗ lưng nàng, ánh mắt ném về phía nóc giường.
Kỳ thật hắn cũng không ngại Thôi Oản gả cho Lục đệ, nói như vậy chỉ là vì nhắc nhở Phó Dung phòng bị nàng ấy mà thôi.
Hắn để ý cái gì? Thôi Oản gả cho Lục đệ, nàng chịu hảo hảo sống cùng
Lục đệ, nhìn phân thượng mẫu thân, ngoại tổ phụ, Lục đệ, hắn nguyện ý
cho nàng ấy một cơ hội hối cải, thay đổi triệt để. Nàng ấy nếu thật cùng người hợp mưu hại huynh đệ bọn họ, hoặc tiếp tục không an phận, hắn vừa vặn cho Lục đệ nhận rõ bộ mặt thật, để Lục đệ triệt để hết hy vọng, lại một lần nữa cưới một vương phi tốt.
Nữ nhân tái giá khó, Lục đệ đường đường là vương gia, hắn muốn đổi vương phi còn không đơn giản?
Huống chi, Lục đệ có cơ hội cưới lại, Thôi Oản...
Từ Tấn ánh mắt đột ngột phát lạnh.