Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 216 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Cảnh Dương Hầu phủ và Tần phủ là quan hệ thông gia, Tần Anh thành thân,

đám người Lâm thị Kiều thị đương nhiên muốn tới uống rượu mừng.



Phó Bảo muốn đến, nhưng trong tháng 5 nàng cùng Lâm Thiều Đường định

thân, sang năm Lâm Thiều Đường thi Hương xong sẽ thành thân. Trường hợp

náo nhiệt bậc này nàng không thích hợp tới dự, bị Lâm thị bắt ở lại

nhà, chiếu cố Đại lang. Phó Tuyên không muốn đến, nhưng Kiều thị muốn nữ nhi lộ diện nhiều một chút ở trước mặt đám quý phụ nhân, dù sao cũng là đại cô nương mười bốn tuổi, bởi vậy cứng rắn là đem Phó Tuyên mang tới

đây.



Thời tiết tháng 9, trong vườn hoa Tần phủ bày đầy cúc hoa, tân nương

tử phải đợi tới buổi trưa mới đón được, mọi người liền ở trong vườn hoa

ngắm hoa.



Phó Dung đang cùng Tạ thị, Thôi Oản hàn huyên vài câu, đi gần đến trước mặt người nhà.



Đợi nàng đi tới trước mặt, Lâm thị nhìn hai tỷ muội, kinh ngạc nói: "Tuyên Tuyên đã cao bằng Nùng Nùng!"



Kiều thị cười tủm tỉm quan sát hai đóa hoa nữ nhi của mình, Phó Uyển hôm nay bận rộn giúp Đào gia, không tới đây.



Phó Dung quả thật là thấp nhất trong ba tỷ muội, trước đó ỷ vào tuổi

tác mới chiếm thứ hai, hiện giờ Phó Tuyên trưởng thành, sang năm không

sai biệt lắm sẽ cao hơn nàng, cho nên Phó Dung phá lệ quý trọng hiện

tại, đứng ở bên người Phó Tuyên cùng Lâm thị làm nũng: "Đại bá mẫu nhìn

nhầm rồi, ta cao hơn Tuyên Tuyên nhiều như vậy đâu, không tin ngươi nhìn lại xem."



Cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực.



Lâm thị, Kiều thị bất đắc dĩ cười, Hàn Ngọc Châu thê tử Phó Hựu góp

vui nói: "Đúng vậy, ta cũng thấy vương phi cao hơn chút, Tuyên Tuyên lại cố gắng, cuối năm có thể cao bằng vương phi."



Phó Tuyên cười cười, đưa mắt thấy Tần Vân Ngọc ở bên kia hướng nàng vẫy tay, nàng liền bỏ người nhà, đi qua tìm Tần Vân Ngọc.



Phó Dung nhìn hai tiểu cô nương dắt tay nhau rời đi, cũng cùng Kiều

thị đi bên cạnh nói thân mật lời. Kiều thị hiện tại vừa bận tâm hôn sự

Phó Thần, cũng vừa muốn tìm rể tốt cho tiểu nữ nhi, còn muốn quản giáo

Quan ca nhi không bỏ qua việc chính, trong bụng sớm nín một vũng nước

đắng. Phó Dung thích nghe mẫu thân nói việc nhà này đó, thích nghe mẫu

thân càm ràm để biết tình hình người nhà gần đây.



Bên kia Phó Tuyên thấy Tần Vân Ngọc kéo nàng càng đi càng lệch, dừng

bước chân lại, cau mày nói: "Đứng chỗ này nói đi, không có ai nghe

thấy."



Vừa mới rồi Tần Vân Ngọc có tâm sự muốn nói cùng nàng, không cho phép

Thanh Trúc theo. Phó Tuyên cùng Tần Vân Ngọc chơi thân, cũng đã quen Phó Bảo Tần Vân Ngọc có tâm sự gì liền tới tìm nàng, bởi vậy không nghĩ

ngợi nhiều. Nhưng đi tới bên này phát cặp mắt to của hiện Tần Vân Ngọc

nhanh như chớp chuyển động, dường như đang tìm ai, trong lòng nàng đột

nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn.



Tần Vân Ngọc cười hắc hắc, chỉ vào cây ngô đồng cành lá tươi tốt phía

trước nói: "Chúng ta đi chỗ đó nói!" Nói xong kéo Phó Tuyên chạy, tới


Ngô Bạch Khởi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, muốn đưa tay đem con rắn hạ lưu kia bắt ra, nhưng chạm phải lồng ngực Phó Tuyên, hắn lại lúng

túng lui về. Sợ bị Tần Vân Ngọc nhìn thấy, hắn nhanh chóng ôm lấy Phó

Tuyên chuyển ra sau cây ngô đồng. Thấy Phó Tuyên bị dọa ngất, hắn vừa

gấp vừa tức, đối với lồng ngực nàng thúc giục: "Ra, ngươi đi ra cho lão

tử!"



Tiểu bạch xà nghe được tiếng la của chủ nhân, từ cổ áo Phó Tuyên duỗi cái đuôi ra, quơ quơ trái phải, như là đang chào hỏi.



Ngô Bạch Khởi một tay ôm Phó Tuyên, một tay bắt cái đuôi kia.



Tiểu bạch xà lại oạch một cái rút về.



Ngô Bạch Khởi tức đến nổi trận lôi đình, liếc mắt nhìn Phó Tuyên mặt tái nhợt, cắn răng, đưa tay tiến vào dò xét (????).



Phó Tuyên vào lúc này tỉnh lại, ánh mắt còn chưa mở ra, cảm giác đầu

tiên là có gì đó mát lạnh quấn lấy một bên... Theo sát có bàn tay ấm áp

che ở phía trên, lòng bàn tay vừa vặn đè lên địa phương ngay cả lúc tắm

rửa nàng cũng ngượng ngùng chạm vào.



Có chút cảm giác không thể khống chế, trước khi nàng kịp phản ứng lại, một tiếng kêu nhỏ từ trong miệng nàng bật ra



Ngô Bạch Khởi vốn là tim đập như trống chầu, nghe được âm thanh không

thể hình dung nổi gần bên tai hắn, chân cũng mềm nhũn, may mắn hắn dựa

vào thân cây, mới không ngã xuống. Biết Phó Tuyên đã tỉnh, hắn vội vội

vàng vàng bắt bạch xà ra, hung hăng ném vào trong bụi cỏ...



Tiểu bạch xà vừa bay ra, một cái tát cũng chụp lên mặt hắn.



Đại khái là bởi vì kinh hồn chưa định, lực đạo bàn tay cũng không đủ mạnh.



Ngô Bạch Khởi ngơ ngác nhìn cô nương đứng dựa vào thân cây, ngơ ngác

nhìn cặp mắt kia vốn phảng phất cái gì cũng không sợ đang rơi lệ.



"Ta..."



"Ngươi dám nói ra nửa chữ, ca ca ta nhất định sẽ giết ngươi!"



Phó Tuyên mau chóng gạt lệ, quay người sửa sang xiêm y, vội vàng rời đi.



Ngô Bạch Khởi ngớ ngẩn tại chỗ.



Tiếng xột xoạt nhè nhẹ, tiểu bạch xà thuần thục bò về.



Nhìn đầu sỏ gây nên chuyện này, Ngô Bạch Khởi tức đến giơ chân lên cao.



Tiểu bạch xà ngẩng đầu, không biết nguy hiểm tới gần.



Ngô Bạch Khởi đến cùng không nhẫn tâm giết bảo bối, dựa vào cây ngô đồng ngồi xuống, nhìn tay phải ngẩn người.