Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 217 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Phó Tuyên bị bệnh.



Phó Dung nhận được tin tức, mang theo Trăn ca nhi vội vàng trở về nhà mẹ đẻ.



Phó Tuyên đang dỗ Viện Viện, nhìn thấy Phó Dung mang theo cháu ngoại

tới, nàng vui vẻ cười, hướng Trăn ca nhi vẫy tay: "Trăn ca nhi lại đây, cho dì ôm một cái."



Trăn ca nhi hiện đã chạy được vài bước, trên đường được mẫu thân dặn

dò, biết dì đang không thoải mái, tiểu tử ngoan ngoãn đi tới phía trước

người Phó Tuyên, được Phó Tuyên ôm vào trong ngực, Trăn ca nhi cũng ôm

lấy nàng, ngẩng đầu nói: "Dì không sợ."



Phó Tuyên cười hôn tiểu tử, đùa hắn: "Buổi tối Trăn ca nhi bồi dì ngủ, dì sẽ không sợ."



Viện Viện nghe thấy, vội vã nói: "Ta cũng bồi dì ngủ! Ta và đệ đệ cùng nhau bồi dì, dì sẽ không bị ác mộng!"



Phó Dung sờ sờ đầu ngoại sanh nữ, bảo nàng dắt Trăn ca nhi đi ra ngoài chơi, lại hướng Phó Uyển nói: "Tỷ tỷ nhìn bọn chúng đi, ta muốn nói với Tuyên Tuyên mấy câu."



Phó Uyển gật gật đầu, dẫn hai đứa nhỏ đi vào trong viện.



Phó Tuyên ngồi ở trên giường, nhìn Phó Dung nói: "Tỷ tỷ muốn nói gì?

Kỳ thật ta không sao, nương chuyện bé xé ra to, ai không có lúc thấy ác

mộng a?"



Phó Dung hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, trừng mắt nhìn nàng

nói: "Nhưng ta không nghe nói có ai liên tục 3 đêm gặp ác mộng. Tuyên

Tuyên ngươi nói thật cho ta, có phải ngày hôm trước ở Tần phủ, Ngô Bạch

Khởi lại vụng trộm khi dễ ngươi hay không?"



Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy Tần Vân Ngọc và muội muội cùng rời đi,

trở về thì muội muội sắc mặt tái nhợt, Tần Vân Ngọc vẻ mặt biểu tình

phạm lỗi. Phó Dung trong lòng sinh nghi, hỏi muội muội. Muội muội nói là cãi nhau với Tần Vân Ngọc. Phó Dung không tin, lại đi hỏi Tần Vân Ngọc. Hai người dường như bàn bạc trước rồi, Tần Vân Ngọc cũng nói nàng làm

hư một quyển sách của Phó Tuyên, chọc Phó Tuyên mất hứng. Phó Dung nửa

tin nửa ngờ, không nghĩ hôm nay sáng sớm mẫu thân phái người chuyển lời

cho nàng, nói muội muội liên tục 3 đêm thấy ác mộng bừng tỉnh, vào ban

ngày mất hồn mất vía, lúc ăn cơm rõ ràng là cưỡng ép nuốt xuống.



Nghe được ba chữ Ngô Bạch Khởi, Phó Tuyên sắc mặt đổi đổi.



Cái biểu tình biến hóa rất nhỏ này có lẽ có thể giấu được người

khác, lại chạy không thoát mắt thân tỷ tỷ, Phó Dung giận vô cùng, nắm

lấy tay Phó Tuyên nói: "Hắn đến cùng hù dọa ngươi như thế nào, Tuyên
thị liền để Phó Dung dắt Phó Tuyên đi. Phó Dung ra ngoài mang theo thị

vệ, bên người còn có Hứa Linh biết công phu, Kiều thị thực yên tâm.



~



Khán Hà đỉnh là chỗ tốt nhất ở Vĩnh Thái tự để đi ngắm rừng phong, tỷ

muội Phó Dung ngồi nhuyễn kiệu, tới trước Phong Lâm viên mới xuống kiệu.



Hứa Linh nhích gần đến bên người Phó Dung thì thầm: "Vương phi, Ngô thế tử vẫn ở đi theo đằng sau."



Phó Dung gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy muội muội nhìn về phía bên này, nàng cười cười, nắm tay muội muội vào vườn.



Ngô Bạch Khởi tiếp tục theo sau xa xa.



Nhìn thân ảnh Phó Tuyên mảnh khảnh, nghĩ tới ánh mắt nàng phẫn nộ,

trong mắt ngấn lệ, nghĩ tới mấy đêm hắn mộng những thứ ngổn ngang kia,

Ngô Bạch Khởi tựa như bị người câu hồn đi rồi. Hắn từ lúc 7-8 tuổi chỉ

thích trêu cợt người, nhìn những nữ oa kia sợ tới mức lớn tiếng thét

chói tai, chạy trốn chung quanh như con thỏ, hắn cả người thoải mái. Phó Tuyên là người đầu tiên phản ứng ngược lại, đuổi theo đánh hắn.



Dường như từ năm ấy, hắn không còn khi dễ người khác, chỉ tâm tâm niệm niệm tìm nàng báo thù.



Nhưng thật sự báo được thù, nhìn nàng sợ tới mức bất tỉnh, hắn một

chút đều không cao hứng. Kỳ thật hắn không muốn lấy rắn hù dọa nàng, hắn chỉ muốn nhìn bộ dáng nàng sợ hãi, muốn nghe nàng mềm giọng nói...



Ngô Bạch Khởi trong đầu lộn xộn, nghe Tần Vân Ngọc nói nàng gặp ác mộng sinh bệnh, hắn liền muốn tới đây nhận lỗi cùng nàng.



Rốt cuộc chờ được chung quanh không có người ngoài, chỉ có Phó gia tỷ

muội cũng đám thị vệ kia, Ngô Bạch Khởi không ẩn núp nữa, bước nhanh

đuổi theo: "Vương phi, Lục cô nương!"



Phó Dung dừng bước chân, không ngờ Ngô Bạch Khởi thật dám hiện thân.



Phó Tuyên trực tiếp đứng phía sau Phó Dung. Nàng không nói cho tỷ tỷ

Ngô Bạch Khởi đã chạm vào nàng, nhưng nàng nhớ rõ ràng rành mạch, không

muốn nhìn Ngô Bạch Khởi dù một cái liếc mắt, cũng không muốn cho Ngô

Bạch Khởi nhìn thấy nàng.



"Ngươi đến làm cái gì?" Nhìn thiếu niên bị thị vệ ngăn ở bên ngoài 20 bước, Phó Dung âm thanh trong trẻo.



Hôm nay Ngô Bạch Khởi còn dám nói nửa câu bất kính, nàng sẽ để thị vệ ném hắn xuống núi.