Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 218 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Khắp núi lá đỏ, hừng hực khí thế, Ngô Bạch Khởi lại có thể cảm nhận được lạnh lẽo trong mắt Phó Dung.
Vị vương phi này, Ngô Bạch Khởi và nàng có duyên vài lần, hắn cũng
không rõ nguyên nhân, luôn cảm thấy Phó Dung nhìn hắn ánh mắt mang theo
vài phần thân cận, dường như nàng đã sớm nhận biết hắn, hơn nữa đem hắn
coi như đệ đệ mà khiển trách. Cũng chính là bởi vì như thế, sau khi Phó
Dung lên làm vương phi hắn mới dám cười đùa cợt nhả như cũ.
Nhưng mà lúc này, hắn lại không cảm giác được loại thân cận kia.
Ngô Bạch Khởi trong lòng có chút thất lạc, không phải bởi vì Phó Dung
không chào đón hắn, mà là bởi vì tỷ tỷ Phó Tuyên không chào đón hắn. Hắn cũng phân không rõ khác nhau bên trong này, chỉ biết bị Phó Dung lạnh
như băng liếc mắt nhìn như vậy, trong lòng toát ra ý nghĩ đầu tiên chính là hỏng bét rồi, hiện tại tất cả người nhà Phó Tuyên đều không thích
hắn...
Có thể thích mới là lạ...
Ngô Bạch Khởi vẫn là tự mình hiểu lấy, nhìn Phó Tuyên trốn ở sau lưng
Phó Dung, nhìn nàng bị gió thu phất động vạt váy thủy lục, hắn cúi đầu,
tự đáy lòng bồi tội nói: "Vương phi, ta đến để nhận lỗi, ngày Tần nhị
ca thành thân đó, ta cố ý ném rắn lên người Lục cô nương, nghe nói Lục
cô nương vì vậy bị dọa phát bệnh, ta rất hối hận..."
Phía sau quần áo bị nắm chặt, Phó Dung quay đầu, nhẹ giọng trấn an
muội muội một câu, cắt ngang Ngô Bạch Khởi: "Tốt, chúng ta đã biết, Ngô
thế tử đã biết sai, vậy sau này xin ngươi không nên lại càn quấy bắt nạt người, cũng không cần xuất hiện ở trước mặt tỷ muội chúng ta."
Ngô Bạch Khởi thần sắc phức tạp ngẩng đầu, "Vương phi, Lục cô nương thật chịu tha thứ ta?"
Phó Dung hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nói: "Không tha thứ thì như thế
nào, chẳng lẽ nàng không tha thứ, Ngô thế tử liền dự định tiếp tục theo
dõi chúng ta như vậy? Ngô Bạch Khởi ta cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối
cùng, sau này ngươi cách muội muội ta xa ra, thêm một lần nữa, tổ phụ
ngươi cũng không bảo vệ được ngươi!"
Tốt xấu cũng hơn ba năm làm vương phi, Phó Dung thật sự tức giận, cũng rất có khí thế.
Ngăn lại Ngô Bạch Khởi, hai thị vệ phối hợp đem Ngô Bạch Khởi đẩy ra ngoài.
Phó Dung dắt muội muội bước nhanh đi.
Ngô Bạch Khởi trân trân đứng yên tại chỗ, nhìn tỷ muội các nàng đi vào ngã rẽ, thân ảnh bị cây phong che khuất, bả vai đột nhiên xụ xuống.
Vất vất vả vả đuổi theo một đường, một câu cũng không nói nổi, hắn đến cùng muốn cái gì?
Không phải là bắt nạt nàng phát khóc sao? Từ nhỏ đến lớn, cô nương bị hắn dọa khóc còn ít?
Ngô Bạch Khởi xì một tiếng, quay người trở về.
Đi hai bước, lại cúi đầu nhìn tay phải.
Phó Dung trầm mặc chốc lát, thở dài nói: "Ta mơ thấy tuyết rơi, Đại tỷ tỷ, nàng không cẩn thận đạp lên băng, gặp chuyện không may..."
Từ Tấn tay đang dán lên lưng nàng vuốt ve qua lại, ngừng một chút.
Phó Ninh là trắc phi của Thái Tử, chuyện nàng một thi hai mệnh hắn
cũng có ấn tượng, cho nên hắn cũng khẳng định Phó Dung đây không phải là nằm mơ, trong lòng nàng khẳng định đánh tính toán gì.
Nhưng nàng không nói, hắn cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng nàng: "Mộng đều là trái ngược, Nùng Nùng không cần lo lắng."
Phó Dung nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, nhắm mắt lại ngủ.
Từ Tấn trong lòng có chút tung tăng như chim sẻ, nàng cố ý giả trang
có giấc mộng này, cố ý cho hắn biết, khẳng định có thâm ý khác, chẳng lẽ nàng tính toán nhờ hắn hỗ trợ?
Phó Uyển lấy người khác, lúc ấy hai người không ở cùng một chỗ, Phó
Dung chính mình nỗ lực, Từ Tấn không thể làm gì được. Nhưng hai người
thành thân rồi, chuyện Phó Bảo cùng Lâm Thiều Đường, Phó Dung như cũ
không có mời hắn hỗ trợ, chính mình nghĩ biện pháp sửa mệnh Phó Bảo, Từ
Tấn trong lòng có chút không thoải mái. Hắn là trượng phu của nàng, hắn
nguyện ý giúp nàng, đặc biệt là loại chuyện sửa đổi vận mệnh kiếp trước
này.
Hiện giờ Phó Ninh ngụ ở Đông cung, nàng không có cách nào, chỉ có thể xin hắn giúp đỡ đi?
Kế tiếp hai buổi tối, Phó Dung lại "gặp ác mộng giống nhau ".
"Vương gia, ngươi nói, ta luôn mộng như vậy, có phải lão thiên gia
đang nhắc nhở ta cái gì hay không?" Phó Dung co lại ở trong ngực Từ Tấn, thấp thỏm hỏi.
Từ Tấn gật gật đầu: "Việc này quả thật có kỳ quặc, Nùng Nùng định làm như thế nào?"
Chỉ cần nàng mở miệng xin giúp đỡ, hoặc là giả trang không có cách nào xin hắn giúp đỡ, hắn liền giúp nàng bảo vệ Phó Ninh.
Phó Dung nào biết ý tưởng trong lòng hắn, dựa theo kế hoạch của mình
nói: "Ta không biết, dù sao chỉ là mộng, nói ra cũng không ai tin...
Không được, ngộ nhỡ đây là thật, ta sớm biết trước lại không nhắc nhở
đại tỷ tỷ, ta sẽ hối hận chết, ngày mai ta về Hầu phủ cùng đại bá mẫu
thương lượng một chút, xem bà ấy có biện pháp hay không."
Quan hệ tới của nữ nhi bảo bối, quan hệ tới tính mạng cháu ngoại
Chương ca nhi, thậm chí tiền đồ Cảnh Dương Hầu phủ, Phó Dung tin tưởng,
Lâm thị nhất định sẽ thà tin là có. Như vậy chỉ cần Lâm thị giả bệnh,
mời đạo sĩ đi tới diễn trò, lại xưng là phải có mệnh quý chí thân ở bên
người tận hiếu, lấy đó làm cớ đi mời Phó Ninh về nhà mẹ đẻ ở lại mấy
tháng không phải được rồi sao? Phó Ninh được Thái Tử rất thích, thổi một chút gió bên tai, Thái Tử có lẽ sẽ đáp ứng.
Phó Dung càng nghĩ càng vừa lòng.
Trong bóng tối, chờ mong trong mắt Từ Tấn triệt để mờ đi.