Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 222 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Trong một thiên điện khác, Thái Tử phi, Khang vương phi ngồi dựa sát vào nhau, Phó Dung, Thôi Oản ngồi chung một chỗ, Lý Hoa Dung nhìn 4 người, chính mình tìm một chỗ ngồi, không có lôi kéo làm quen bên nào.



Khang vương phi cười nhìn náo nhiệt. Trước đây Đoan phi, Vĩnh Ninh

công chúa không đem Hoàng Hậu nhìn vào trong mắt, hai nhà quan hệ như

nước với lửa. Hiện tại Lý Hoa Dung không mặt mũi nào hướng về phía Đông

cung bên này, Phó Dung hại cả nhà nàng, Thôi Oản là thân chị em dâu của Phó Dung, Lý Hoa Dung càng sẽ không chủ động lại gần, chỉ có thể cô

quạnh.



Mắt thấy Lý Hoa Dung ngẩng đầu ưỡn ngực, cao ngạo như trước, Khang

vương phi nhịn không được chế giễu nói: "Lâu rồi không thấy, Ngũ đệ muội gầy đi không ít a."



Lý Hoa Dung nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: "Để Nhị tẩu nhớ mong, ta không sao."



Khang vương phi cười nhạo: "Ngươi ở đâu nghe được ta nhớ mong ngươi? Ta..."



"Phụ hoàng bệnh nặng, các ngươi đều đừng nói nữa, cẩn thận kinh động phụ hoàng." Thái Tử phi không vui nhắc nhở.



Nàng trước nay biết nguyên tắc, Khang vương phi ngượng ngập ngậm miệng thành thật, Thái Tử phi nhìn về phía Lý Hoa Dung, lại thấy trong mắt Lý Hoa Dung có cảm kích mơ hồ. Thái Tử phi ngạc nhiên, có chút hoài nghi

chính mình có phải nhìn nhầm rồi hay không, nàng cũng quen thuộc Lý Hoa

Dung, nàng ấy sao có thể...



Ngay sau đó thấy Lý Hoa Dung hơi không thể tránh hướng nàng gật gật

đầu, lập tức rũ hai mắt xuống, dường như thiện ý vừa rồi chỉ là ảo giác

của nàng.



Thái Tử phi bản năng nhìn về phía Phó Dung Thôi Oản, thấy các nàng

không lưu ý bên này, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư động

lên.



nhà mẹ đẻ Lý Hoa Dung vì Phó Dung mà chết, Đoan phi mẫu thân Thành

vương vì Phó Dung mà chết. Vợ chồng Thành vương hận nhất, nhất định là

hai người Từ Tấn Phó Dung, biển máu thù sâu trước mặt, hắn cùng Đông

cung rạn nứt thật sự không tính là gì. Thành vương cùng hoàng vị cơ bản

là vô duyên, lúc này thiện ý của Lý Hoa Dung có phải tỏ vẻ Thành vương

muốn đầu nhập vào Đông cung bọn họ hay không?



Xem bọn họ về sau biểu hiện như thế nào đi.



Thái Tử phi rất nhanh bình tĩnh lại.



Phó Dung lực chú ý đều ở trên người Lý Hoa Dung. Muốn nói lúc này

người hận nàng nhất, trừ Lý Hoa Dung ra không thể là ai khác. Lý Hoa

Dung nếu là hung hăng trừng nàng, Phó Dung cảm thấy rất bình thường,

hiện tại trong mắt Lý Hoa Dung giống như không có nàng, Phó Dung cả

người phát lạnh.



Bình tĩnh không biểu hiện, nghĩa là Lý Hoa Dung càng có tính toán nguy hiểm, thế cho nên khinh thường biểu hiện tranh đấu bên ngoài.



Lại nhìn Thôi Oản bên cạnh vẻ mặt lo lắng, nghĩ tới trong lòng nàng

khả năng cũngcó mưu tính mình, Phó Dung cả người càng không được tự

nhiên.



Nàng là người lười, đổi là bình thường, ngồi không một đêm như vậy Phó Dung khẳng định chịu không được. May mắn bên mình ngồi hai người tâm cơ khó lường, Phó Dung thế nhưng không ngủ gà ngủ gật, vẫn thức tới buổi
Hắn trong mắt là thưởng thức mĩ nhân, những cái khác Quản Anh không hiểu, loại ánh mắt này nàng vẫn có thể nhìn hiểu.



Tim đập không hiểu sao nhanh hơn, Quản Anh hơi hơi đỏ mặt, rũ rèm mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước.



Hai người gặp thoáng qua.



Thái Tử hàng năm pha trộn ở trong đống mĩ nhân, nhìn sườn mặt Quản Anh đỏ bừng, nào có không hiểu?



Sợ bị người phát giác, hắn đi về phía trước, bước đi mấy bước, nhịn không được quay đầu.



Quản Anh đang muốn đi vào, liếc mắt phát giác Thái Tử dừng lại, nàng

nghiêng đầu nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng nàng hoảng hốt, vội

vàng tránh vào trong.



Buổi tối hôm đó, Hạ Âm gác đêm ở trong lư hương trộn lẫn một chút gì đó.



Quản Anh nằm mơ, mơ thấy Thái Tử, hắn ôm nàng, ôn nhu quấn quýt si mê...



"Nương nương, nương nương ngươi tỉnh tỉnh..."



Có người ở bên tai la lên, Quản Anh mở choàng mắt, thở hồng hộc.



Hạ Âm mặt mày đỏ rực, nhìn bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương mơ thấy Thái Tử?"



Quản Anh hoảng hốt, bất tri bất giác phát hiện chăn trên người rơi xuống hơn nửa, nàng một tay còn nắm chính mình...



Quản Anh bỗng nhiên túm chăn lên, vội vã thanh minh cho bản thân: "Ta, ta không có, ngươi nói bậy gì đó?" Nàng có phải hô ra tiếng hay không?



Hạ Âm trấn an thay nàng lau mồ hôi, ôn nhu dỗ nói: "Nương nương đừng

sợ, nô tài sẽ không nói ra, Thái Tử tốt như vậy, nô tài thấy Thái Tử

hình như đối với nương nương cũng có ý, nương nương động tâm là chuyện

thường tình..."



Quản Anh khó có thể tin nhìn chằm chằm vào nàng.



Trong mắt Hạ Âm hiện lên tiếc hận, hạ giọng nói: "Kỳ thật nô tài vẫn

luôn cảm thấy nương nương cùng Thái Tử càng xứng... Ai, Hoàng Thượng cho dù tốt mấy, khẳng định phải đi trước nương nương. Đến lúc đó nương

nương vẫn là tuổi trẻ như cũ, nên làm thế nào? Nô tài là người của nương nương, nương nương tốt nô tài mới có ngày lành. Cho nên nô tài bạo gan

nói thẳng, thừa dịp hiện tại Thái Tử thích nương nương, nương nương nên

lung lạc Thái Tử mới đúng. Như vậy tương lai Hoàng Thượng xảy ra chuyện, nương nương dựa vào Thái Tử sủng ái, chỉ cần đổi thân phận, có thể làm

sủng phi ở hậu cung này như thường!"



Quản Anh triệt để choáng váng.



Hạ Âm quỳ xuống: "Nương nương nguyện ý tính toán lâu dài, nô tài đem

hết khả năng phụ tá nương nương ổn thỏa. Nhược bằng nương nương chỉ nghĩ độc thủ phòng trống, u buồn mà chết, nô tài cũng tuyệt đối sẽ không

nhắc lại nửa câu đại nghịch bất đạo."



Quản Anh còn chưa hoàn hồn, mờ mịt nhìn tâm phúc quỳ ở nơi đó, trong

đầu khuôn mặt Gia Hòa đế già nua cùng thân ảnh Thái Tử cao thẳng giao

thoa biến hóa, rất lâu sau đó, cuối cùng mới định lại một người.