Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 223 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Gia Hòa đế ở trên giường nằm 1 tháng, lại dày công điều dưỡng thêm. Đêm
giao thừa tế tổ, Phó Dung nhìn từ xa, chỉ cảm thấy Gia Hòa đế một thân
long bào vàng sáng đã khôi phục tinh thần đến bảy tám phần, ngoại trừ
trên đầu rõ ràng nhiều tóc bạc hơn.
Gia Hòa đế lành bệnh, xem như là đại hỉ sự bậc nhất năm nay.
Tế tổ kết thúc, Phó Dung dẫn Trăn ca nhi đi Chiêu Ninh cung, Thôi Oản đương nhiên cũng tới.
Trăn ca nhi sắp đầy hai tuổi, thời điểm cực kỳ thích chơi với mọi
người, Thôi Oản đưa tay cho hắn, hắn cũng ngoan ngoãn gọi "Lục thẩm".
Thôi Oản rất là hâm mộ. Lúc Thục phi nắm tay nhỏ Trăn ca nhi dạy hắn vẽ trâu vàng thì nàng tự đáy lòng nói với Phó Dung: "Tứ tẩu thật tốt, Tứ
ca không ở nhà còn có Trăn ca nhi bồi ngươi. Không giống ta, Lục ca ban
ngày đi làm công sự, ta ở nhà một mình không thú vị chút nào."
Từ Hạo đại hôn rồi, Gia Hòa đế an bài công sự cho hắn, Thành vương ra
hiếu cũng bận rộn, trong năm hoàng tử, chỉ có Khang vương nhàn rỗi.
Phó Dung cũng trải qua những ngày tháng đó, cười nói: "Muội muội đừng
gấp, đợi ngươi mang thai lại hoài niệm lúc thanh nhàn này. Ngươi đừng
nhìn Trăn ca nhi bây giờ ngoan ngoãn, giở chứng lên đến ta cũng hận
không thể đem hắn ném ra ngoài."
Nhớ tới lúc Trăn ca nhi làm người ta tức điên, Phó Dung âm thanh có
chút lớn, bên kia Trăn ca nhi nghe được, nghiêng đầu nhìn nàng.
Phó Dung làm bộ tức giận trừng hắn: "Lần trước ai nằm ở trên giường lăn lộn?"
Đầu tháng tuyết lớn, Trăn ca nhi nằm sấp ở cửa sổ kính màu muốn ra bên ngoài chơi. Hắn còn nhỏ, Phó Dung sợ hắn ra ngoài bị lạnh sinh bệnh,
không cho phép hắn đi, giọng mềm lời nhẹ dỗ dành. Không ngờ tiểu tử thối đột nhiên nằm trên giường khóc nháo lên, chọc Phó Dung tức đến sặc, rồi lại không chịu được nhi tử khóc, dỗ nửa ngày không được, Phó Dung che
mắt giả vờ khóc, Trăn ca nhi mới ngoan.
Tiểu tử dù tinh nghịch, vẫn biết hiếu thuận.
Trăn ca nhi cũng nhớ chuyện đó, thấy mẫu thân trừng mắt, hắn chớp
chớp mắt, không nhìn mẫu thân, nhìn chằm chằm vào trâu vàng vẽ trên
giấy, nhìn một lát lại vụng trộm nhìn mẫu thân. Thấy mẫu thân còn đang nhìn hắn, Trăn ca nhi ở trong ngực tổ mẫu vặn vẹo uốn éo thân mình nho
nhỏ. Vừa muốn chuyển về bỗng nhiên nhìn thấy mẫu thân cười, quả thực
giống như sau cơn mưa trời lại sáng, Trăn ca nhi lập tức nhếch miệng
cười, nắm chặt bút lung tung vạch hai nét.
Thục phi bất đắc dĩ.
Phó Dung thấy nhi tử trên tay dính mực nước, cầm khăn qua giúp hắn lau.
Thôi Oản càng thêm hâm mộ, nhìn bụng mình, âm thầm sốt ruột.
Bất tri bất giác bên ngoài sắc trời tối xuống.
Hậu cung không có Hoàng Hậu, các triều thần mấy lần khuyên Gia Hòa đế
một lần nữa lập hậu, đều bị Gia Hòa đế bác, năm nay cơm tất niên các nữ
quyến đặt ở Chiêu Ninh cung. Mặt trời đỏ ngã về tây, Nhu phi Thái Tử
phi đám người lục tục tới. Lúc Khang vương phi tới, còn chưa vào cửa,
trước hết nghe thấy âm thanh Trân tỷ nhi hưng phấn gọi các đệ đệ,
Chương ca nhi Hủ ca nhi Trăn ca nhi, không sót một ai, chỉ có thân đệ đệ nàng bởi vì quá nhỏ, không mang tới.
Hủ ca nhi nghe được tỷ tỷ tới, lập tức chạy tới cửa.
Chương ca nhi từ trên giường xuống, đứng trên đất.
Phó Dung vẻ mặt kinh ngạc, giải thích cho hắn nghe: "Hôm nay Tuyên
Tuyên nói với ta, nói nàng năm trước đi Vĩnh Thái tự thì vô tình gặp
được Thất thúc cùng Khâu đại nhân trước sau vào một gian thiện phòng.
Chàng có biết, năm ấy ta đi Vĩnh Thái tự tìm chàng nhận Đoàn Đoàn, Tuyên Tuyên cũng đi, nàng cũng thấy An vương và Khâu đại nhân, ta cũng không
biết nàng khi nào gặp qua..."
Gia Hòa đế bệnh nặng, hơn hai tháng nay nàng gần như không ra cửa, chỉ có thể nói láo, cũng may muội muội quả thật đi Vĩnh Thái tự một lần, mà Từ Tấn cũng sẽ không đi tìm muội muội giằng co. Nếu như Từ Tấn đi tra
hành tung An vương, phát hiện An vương không đi, vậy nàng cũng có thể
lấy cớ muội muội nhận lầm người lấp liếm cho qua. Nhưng kinh qua chuyện
này, Từ Tấn trong lòng khẳng định sẽ trồng xuống hạt giống hoài nghi,
chỉ cần hắn phái người điều tra quan hệ An vương và Khâu đại nhân, nói
không chừng có thể tra ra gì đó, dù sao hai người kia quả thật là một
nhóm.
Nhìn Từ Tấn trầm mặc nhíu mày, Phó Dung yên tâm.
Từ Tấn hoàn hồn, đè bả vai nàng, nghiêm mặt nói: "Nùng Nùng, sau này
lại có tin tức của hắn, ngươi phải nói cho ta biết, việc này có chút kỳ
quái."
Phó Dung hiểu ý gật đầu, "Ta cũng cảm thấy kỳ quái, Thất thúc không
phải không thích cùng quan viên triều đình giao tiếp sao? Như thế
nào..."
Lời sau nàng không nói, bởi vì ánh mắt Từ Tấn nói cho nàng biết, hắn đều hiểu.
Phó Dung lại không biết, ngày hôm sau sáng sớm, Từ Tấn đi tìm Hứa gia hỏi.
"An vương gần đây đi Vĩnh Thái tự?"
Hứa gia lập tức trả lời: "Chưa từng, đông này An vương trừ bỏ đi Tây Sơn thưởng tuyết một lần, không có ra khỏi vương phủ."
Từ Tấn chăm chú nhìn mắt hắn: "Ngươi có chắc không? Ta có nghe nói hắn đi Vĩnh Thái tự cùng Khâu Đạc gặp mặt?"
Hứa gia nhíu mày: "Vương gia nghe ai... Thuộc hạ cái này liền đi tra,
quả thực có việc này, thuộc hạ làm việc bất lực, cam nguyện chịu phạt."
Sớm từ mấy năm trước, vương gia đã hạ lệnh, hiện giờ từ Đông cung tới
An vương, Khang vương,Thành vương, thậm chí Hoài vương phủ, đều có
người bọn họ, mấy người xuất hành càng luôn có trạm gác ngầm nhìn chằm
chằm, sự tình có liên quan đại kế của vương gia, Hứa gia không dám lười
biếng, tự mình sắp xếp thỏa đáng.
Từ Tấn trầm mặc.
Hứa gia mau chóng đi hỏi nghi vấn dưới tay, giữa trưa tới đáp lời, lấy tính mạng cam đoan trạm gác ngầm hắn bên này không có phạm lỗi, An
vương gần đây quả thật không đi Vĩnh Thái tự.
Từ Tấn nghĩ ngợi một lúc, cười, "Đi tra Khâu Đạc, từ lúc hắn sinh ra
đến bây giờ, việc lớn việc nhỏ, có thể tra được đều phải báo cho ta."
Tiểu hồ ly kia lại nói dối, nhưng lần này Từ Tấn tin tưởng Phó Dung là vì nhắc nhở hắn, là vì giúp hắn.
Đối với hung phạm kiếp trước châm ngòi quan hệ huynh đệ bọn họ, Từ Tấn hoài nghi không ngoài mấy người kia. Bởi vì không thể xác định, dứt
khoát nhìn chằm chằm toàn bộ. Không nhìn chằm chằm Thôi Oản là vì trước kia không hoài nghi nàng. Mấy năm nay, An vương thanh nhàn nhất, Từ
Tấn thật không phát hiện An vương cùng triều thần lui tới, Phó Dung thà
rằng nói dối cũng muốn buộc chung An vương cùng Khâu Đạc, tất nhiên có
nguyên nhân