Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 26 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Phó Dung thích ăn táo, lúc trước biết được phụ thân đến Ký Châu làm tri

phủ, nàng đặc biệt cao hứng, vừa hay Ký Châu là trọng địa của kinh

thành. Tri phủ Ký Châu là chức quan béo bở nhất khi nhậm chức ngoài kinh thành, phụ thân có thể đã được triều đình thưởng thức. Thứ 2 táo ở Tín

Đô thành Ký Châu rất nổi tiếng, người một nhà chuyển đến Tín Đô thành,

nàng chẳng phải sẽ được ăn táo suốt sao?



Sau khi tới đây, trong một năm nàng thích nhất không phải là đoan ngọ,

trung thu hay nguyên tiêu mà là mùa hái táo ở Tín Đô thành. Cuối thu

trời trong, quan phủ sẽ tuyển nhân công ở ngoài vào trong hái táo, huynh muội Phó Dung cố ý chọn góc yên tĩnh ở đầu núi, chọn xong chỗ, Phó Dung ghét bỏ tướng Phó Thần nên đuổi hắn sang một bên: “Ca ca, huynh qua bên kia hái đi, cách muội xa một chút.”



Năm trước hai huynh muội cũng cùng đến, Phó Dung hưng phấn đi theo bên

cạnh ca ca, kết quả Phó Thần cầm gậy trúc đánh loạn xạ, táo đỏ lớn chừng ngón tay rầm rầm rơi xuống, rơi trúng đầu Phó Dung rất đau. Cuối cùng

Phó Dung muốn tự mình cầm gậy trúc đi hái, hái từng trái một rất là vui

vẻ, thật sự muốn ăn táo, nàng cần gì chạy xa như vậy? Ở tại nhà chờ cũng có táo ăn như thường.



Phó Thần đối với hái táo không có hứng thú, đi tới dưới tàng cây táo bên kia, hái được mấy trái táo đỏ ở chỗ thấp, ngồi xuống đất lau xơ táo rồi đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: “ Muội hái đi, huynh ngồi ở đây nhìn.” Phó Dung không để ý tới hắn, ngửa đầu chọn lựa đám táo đỏ trên ngọn

cây, sau đó lấy gậy trúc gõ xuống.



Rơi được một hai trái, Phó Dung cao hứng đi nhặt bỏ vào giỏ trúc, chuẩn

bị mang về cho người nhà ăn, tự mình đi hái cũng coi như một phần tâm ý. “ Muội như vậy không mệt mỏi sao?” Phó Thần thật sự nhìn không được,

nếu làm theo cách của muội muội thì khi nào giỏ trúc mới đầy? “ Không

cần huynh quan tâm.” Phó Dung ngại hắn phiền, trừng mắt nhìn hắn, mang

theo gậy trúc đi ra xa, Phó Thần cũng không đứng lên, cười xem muội

muội hờn dỗi.



Phó Dung cũng không đi quá xa, quay đầu nhìn thấy ca ca đang nhe răng

cười, ngoắc tay với nàng. Nàng cười đem giỏ trúc thả xuống đất tiếp tục

hái táo, núi sâu rừng rậm, dù biết phụ thân có sai nha dịch trông coi

phía ngoài, Phó Dung cũng có chút sợ nhưng có ca ca đi cùng thì nàng

không còn lo lắng nữa.



Gõ gõ, Phó Dung cảm giác có gì đó không đúng, nàng vụng trộm ngó xéo qua bụi cỏ rậm rạp đối diện, trong bụi cỏ xanh thẩm có loáng thoáng bóng

người. Lưng Phó Dung phát lạnh, người nào trốn ở đó? Giữa ban ngày mà

che che giấu giấu tuyệt đối không phải là người lương thiện. Tuy sợ

nhưng lúc này không thể kinh hoảng, người nọ cách mình quá gần, nếu hắn

có ý niệm xấu lao tới, ca ca tới cứu không kịp.



Phó Dung nắm chặt tay, tiếp tục gõ vài cái, liền quay đầu hướng Phó Thần bĩu môi oán giận: “ Ca ca, tay muội mỏi không có sức nữa rồi!” Phó Thần dự đoán được muội muội sẽ như vậy, hướng nàng nói: “ Đến đây đi, huynh
“ Phó cô nương quả nhiên thông minh, làm sao cô nương biết…. Nga, thiếu

chút nữa quên ngọc bội kia.” Từ Tấn cười tự giễu: “ Dùng quen cái gì

không nghĩ muốn đổi lại, khó trách bị cô nương nhìn thấu thân phận, một

đường bị đuổi giết suýt nữa mất mạng, không thể không trốn ở ngọn núi

này tị nạn.”



Phó Dung đối với chuyện của hắn không có hứng thú, làm như mắt điếc tai

ngơ. Từ Tấn nhìn chằm chằm nàng đang buông mi mắt, sắc mặt hắn trầm

xuống, đã biết hắn là vương gia, sao một chút thân thiện cũng đều không

có? Nhớ tới nàng ghé vào ngực huynh trưởng khóc tới đáng thương, Từ Tấn

có chút hiểu, tiểu cô nương hơn phân nửa là đang giận. Cô nương này đối

với nam nhân thì vô tình vô nghĩa, nhưng đối với người nhà thì đặt trên

đầu quả tim.



Không biết kiếp trước, khi tin hắn tử trận truyền đến kinh thành nàng có khóc hay không? Hắn đã chết trọng sinh trở về vài năm trước, nàng thì

sao? Những người kia không có chết, có phải vẫn còn tiếp tục tranh đấu

hay không? Nàng vẫn còn trẻ xinh đẹp mà đã phải vì hắn thủ tiết, cũng

rất đáng thương. Kiếp trước hại nàng phải thủ tiết, hắn rất áy náy, cùng với hồi nãy hại nàng khóc, một lòng xin lỗi hòa cùng một chỗ làm biểu

tình Từ Tấn nhu hòa một chút.



“ Chuyện hôm nay chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ cần Phó cô nương tuân thủ ước

hẹn, bản vương cam đoan không quấy rầy cuộc sống của gia đình cô nương

nữa, sau khi hồi kinh sẽ cùng phụ hoàng làm sáng tỏ lời nói xấu của tiểu nhân đối với lệnh tôn.”



Liên quan đến tiền đồ của phụ thân, liên quan đến người một nhà có thể

đến kinh thành hay không? Phó Dung nhất thời quên oán khí đối với Từ

Tấn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”



Nàng vừa khóc xong, ánh mắt ướt đẫm, long lanh trong veo làm người ta

muốn yêu, trong lòng Từ Tấn rất thích khẽ gật đầu, nhìn mặt hoa tươi đẹp nở nụ cười mừng rỡ, không kìm lòng được mà mở miệng: “ Phó cô nương vui vẻ như thế, tính toán cám ơn ta như thế nào đây?”



Nàng yêu kiều khả ái, là vương phi tương lai của hắn, đời này Từ Tấn

muốn cùng nàng hòa hảo, phu thê hòa thuận. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội,

gia hòa vạn sự hưng. Hắn không muốn nàng vì tham hư vinh mà nịnh bợ hắn, hắn muốn tâm của nàng, muốn nàng thật tâm ái mộ hắn như trượng phu, vì

hắn suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, hỏi han ân cần, giúp chồng dạy con.

Cho nên hắn phải dỗ nàng vui vẻ, dỗ đến khi nàng động chân tình.