Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 27 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Edit: Nguyen Thi



Từ Tấn trêu chọc một câu: “Cám ơn ta như thế nào?” Rơi vào trong tai Phó Dung, uy lực của nó còn kinh người hơn cả ý nghĩa của

nụ cười ôn nhu của Tề Sách.



Ngồi xổm trên cỏ, hai tay Phó Dung đặt trên đầu gối, lúc này

nàng không bị khống chế, đem tay phải mò vào trong tay áo tay

trái lặng lẽ vuốt một ít da gà trên cổ tay. Nhưng đối diện với đôi mắt loé lên hứng thú như sao sáng, da gà kia còn không lặn

xuống mà càng ngày càng nhiều.



Từ Tấn này thật không bình thường, ấn tượng Từ Tấn trong Phó

Dung hơn phân nửa là xuất hiện vào buổi tối với khuôn mặt lạnh

lùng, ánh mắt lặng lẽ ít nói. Trước đây không bao giờ nhìn

thẳng nàng, nhưng mà đời này nàng và Từ Tấn mới gặp nhau có 2 lần, lời nói mà Từ Tấn nói với nàng nhiều hơn so với một năm sống chung ở đời trước.



“ Vì sao dân nữ phải tạ ơn Vương gia?” Phó Dung rũ mắt xuống,

thật sự cần lời giải thích: “ Trước hết nói chuyện Vương gia

ẩn thân, Vương gia vì an nguy của mình muốn giết huynh muội dân

nữ diệt khẩu, Vương gia lưu tính mạng chúng tôi, chúng tôi nên

cảm kích Vương gia sao? Nhưng huynh muội chúng tôi lên núi để du

ngoạn vô duyên cô cớ bị tai hoạ bất ngờ, Vương gia thật sự giết

chúng tôi thì có khác gì phường trộm cướp.”



Nói xong lấy can đảm quan sát sắc mặt Từ Tấn. Bản năng nói cho nàng biết Từ Tấn không muốn giết người, hiện tại Phó Dung

không hiểu tại sao Từ Tấn đánh ngất ca ca lại gọi nàng tới

nói chuyện. Hắn có thể đánh nàng ngất xỉu sau đó bỏ đi. Nếu đổi lại là nàng, thà rằng nàng lặng lẽ trốn đi cũng không thể tin tưởng cam đoan của tiểu cô nương, cho dù Từ Tấn lấy thân phận Vương gia để có lý do tin tưởng nàng không dám tiết lộ ra ngoài.



Sợ nàng sau khi xuống núi nói cho phụ thân biết, tiết lộ hành

tung của hắn? Nếu thật sự sợ như vậy, sao lại không trốn đi hoặc

dứt khoát giết bọn họ? Càng nghĩ càng không đúng ở chỗ nào.

Từ Tấn thoạt nhìn không phải người thiện lương hay mềm lòng.



Từ Tấn cười, biết nàng thông minh còn không biết nàng lớn gan, dám cùng một Vương gia nói lý lẽ.



Thấy ánh mắt nàng khiếp sợ có chút ý hối hận, Từ Tấn bày

ra bộ dáng rộng lượng: “ Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng

ta đã nói lời công bằng giúp lệnh tôn ngươi cũng nên cảm tạ ta

chứ!”



Kinh ngạc vì nam nhân này không trách, lại bởi vì Từ Tấn dung

túng nên lá gan càng lớn, Phó Dung châm chọc nói: “ Khi đó Vương gia thân là khâm sai, điều tra rõ chân tướng là trách nhiệm của Vương gia, dân nữ tin tưởng Vương gia là người không lấy việc

công làm việc tư, mới đáp ứng sau khi hồi kinh mới thân phụ thân ta nói lời công bình, đã điều tra rõ cha ta là quan chính trực thanh liêm, như thế là Vương gia đã làm hết trách nhiệm của

mình, vì sao muốn dân nữ cảm ơn?”



Vừa vỗ mông ngựa vừa không cho Từ Tấn cơ hội giải thích, Từ

Tấn cười thật lòng, chỉ cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng

thật thú vị, hắn nghiêng nửa người về phía trước nhìn chằm
kịp ý nàng là gì, nhất thời nhiệt huyết dâng lên muốn làm

chút gì đó. Khi nhìn vào ánh mắt trong veo như nước của tiểu cô

nương, nhớ tới nàng mới 13 tuổi đơn thuần đến nỗi ngay cả cái

đó cũng không biết, làm cho hắn có cảm giác phạm tội. Nhưng

nơi đó cũng không phải hắn muốn thu liền thu, đành phải nhắm mắt dỗ

nàng: “ Bọn họ ở gần, động tác của ta không tiện, ngươi nhịn

một chút trước, có vỏ đao nó sẽ không đả thương ngươi.”



Phó Dung hiểu chuyện chớp chớp mắt, sau đó nhắm lại. Hai tay

đặt ở bên người phải nắm chặt cỏ mới không cười ra tiếng. Có

tâm nhưng không có gan làm, còn giả bộ đứng đắn, nàng yên tâm

rất nhiều nhưng lại bắt đầu lo lắng. Tình hình như vậy bị

huynh muội Từ Yến gặp được, nàng liền xong đời, không biết Hứa

gia có thể ra tay hay không ….



Đất trũng phía trước là vị trí lúc trước của huynh muội Phó

Dung, Từ Tịch gắt gao kéo tay huynh trưởng, phồng miệng oán

trách: “ Ca ca, muội thấy táo ở đây bị hái gần hết rồi, huynh tuỳ

tiện chọn một cây hái đi, hái xong sớm một chút để về sớm,

nơi này có sâu bọ làm muội sợ.”



Từ Yến sờ đầu nàng nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện

huynh muội Phó gia, lại nhìn xung quanh không thấy cây táo cuối

rừng, giơ ngón tay chỉ phía đông: “ Chúng ta qua kia xem, huynh

thấy táo bên kia đỏ hơn chút.” Vì nàng mà đến, đi khắp nơi mà

không thấy được, hắn không cam lòng.



“ Nhưng muội đi không được!” Từ Tịch ôm eo hắn đùa giỡn nói: “

Sáng sớm dụ muội lên núi hái táo, đến nơi mà không hái, muội

không đi nữa, ca ca huynh đưa muội về nhà đi, sau đó rồi quay lại đây.”



Từ Yến còn muốn khuyên bảo muội muội, Từ Tịch dứt khoát dụi

mắt giả khóc, Từ Yến không còn cách nào đành phải kéo người

đi trở về: "Được, được, được, chúng ta không hái nữa, ca ca mang

muội về nhà.”



Nàng đang ở Tín Đều, về sau còn có cơ hội gặp mặt. Từ Tịch

nín khóc bật cười, buông cánh tay hắn nói: “ Ca ca ngồi xuống,

muội muốn huynh cõng muội xuống núi.”



Từ Yến bất đắc dĩ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng nhìn về phía cánh rừng ngồi xổm xuống. Hai huynh muội dần đi

xa, trong rừng trống trải chỉ còn tiếng cười thanh thuý thoả

mãn của Từ Tịch, vang vang trong gió.



Từ Tấn đưa mắt nhìn thấy khoé miệng Vương phi tương lai của hắn, cười nhẹ như có như không như là châm chọc, vừa giống như tự

giễu.