Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 28 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Trong tiếng cười vui sướng của Từ Tịch, áy náy đáy lòng Phó Dung đối Từ Yến, dần dần không còn.



Tình huynh muội, nàng so với ai đều hiểu, nàng thích ca ca, ỷ lại ca ca, lại tuyệt đối sẽ không cùng tẩu tử tương lai cướp ca ca.



Từ Tịch khắp nơi đối nghịch cùng nàng, một bên là ái thê, một bên là sủng muội, Phó Dung có thể thông cảm Từ Yến kẹp ở giữa muội muội cùng nàng rất khó xử, nhưng thân làm trượng phu, hắn không có bản lĩnh sủng ái nàng, không có bảo hộ được nàng, không thể bảo vệ hộ khỏi bị người nhà hắn ủy khuất, mặc dù là mẹ con quận vương phi quá càn quấy.



Nàng dùng tình không sâu lại như thế nào? Chỉ cần Từ Yến có thể bảo vệ nàng, nàng tự sẽ nhu tình mật ý, dỗ hắn vui vẻ.



Nháo tới hòa ly, không phải nàng vô tình từ bỏ hắn, là mẫu thân muội muội của hắn bức nàng đi, nàng căn bản không nợ hắn.



Đời này, liền để hắn sống cùng người nhà hắn đi, không có nàng, bọn họ sẽ vui vẻ giống hiện tại không phải sao?



"Đang nghĩ cái gì?" Nàng nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng Từ Tấn phức tạp, cố ý thử dò xét nói: "Ngươi có biết huynh muội kia là ai?"



Hiện tại Phó Dung một chút cũng không muốn nhắc người quận vương phủ, thuận miệng có lệ nói: "Vương gia vừa mới không phải nhìn thấy sao? Tốt lắm, vương gia có thể đứng dậy rồi." Nói tới cuối cùng, nàng mở mắt ra, không vui nhìn chăm chú nam nhân trên người. Loại tư thế này, bất kỳ nữ tử đàng hoàng nào đều sẽ không nhìn hắn thuận mắt.



Từ Tấn không động, nhìn chằm chằm vào nàng hỏi: "Nghe giọng điệu của ngươi, biết rõ thân phận đối phương?" Theo đạo lý, hắn ở Tín Đô không có người quen, chỉ có thân thích nhà quận vương phủ này, ngày lễ ngày tết ở trong cung sẽ gặp được, nàng chỉ có biết rõ thân phận huynh muội Từ Yến, mới có thể chắc chắn hắn nhìn thấy người tới liền biết được đối phương họ gì tên chi.



Mới thấy Từ Yến một lần liền nhớ kỹ âm thanh, quả nhiên vẫn là để ý.



Không chờ Phó Dung trả lời, Từ Tấn tiếp tục nói: "Cũng phải, lúc trước ngươi khẳng định thấy qua huyện chủ, nhận ra nàng ấy cũng không kỳ quái."



Hắn tự hỏi tự đáp, Phó Dung hoàn toàn không hiểu lời này có ý nghĩa gì. Phát giác thân thể nam nhân ép tới nàng càng chặt, Phó Dung cho là Từ Tấn còn muốn chiếm tiện nghi một lát, sắc mặt không khỏi lạnh xuống, xô đẩy muốn đứng dậy: "Mời vương gia đứng lên trước!"



Từ Tấn ép chặt không buông, nhìn cô nương dưới thân thái độ đột nhiên thay đổi, mặt lạnh như sương.



Nàng không đáp lại từng gặp Từ Tịch hay không, là muốn mơ hồ đi qua? Vì sao mơ hồ, còn không phải là không muốn thừa nhận thấy qua Từ Yến? Nếu nàng trong lòng không có quỷ, đơn giản một lần ngẫu nhiên gặp gỡ, có sao không dám thừa nhận?



Vương phi tương lai của mình nhớ thương người khác, Từ Tấn làm sao có thể nhẫn?



Nàng càng sốt ruột giãy thoát, lồng ngực Từ Tấn liền càng phiền muộn, phút chốc nâng lấy đầu Phó Dung, cúi người chặn lại miệng nàng, thuần thục công thành đoạt đất.



Nụ hôn này tới quá đột ngột, Phó Dung khiếp sợ quên phản ứng.




"Vương gia có ý tốt, đáng tiếc dân nữ thân phận thấp kém, thật sự không dám trèo cao, chỉ cầu vương gia buông ta ra. Ta nguyện ý tin tưởng vương gia vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, kính xin vương gia cũng cẩn thủ quân tử chi lễ." Buông xuống rèm mi, Phó Dung nhẹ nhàng nói, "Vương gia cũng không cần áy náy, chuyện hôm nay ta sẽ làm như không có phát sinh, vương gia ở trong lòng ta như trước là người cao phong lượng tiết làm việc theo lẽ công bằng."



Từ Tấn hơi hơi siết chặt cánh tay, trầm mặc một lát mới nâng lên cằm nàng: "Ngươi không nguyện gả ta?"



Phó Dung vẫn là câu nói kia, "Vương gia thân phận tôn quý, dân nữ vô tâm trèo cao."



Nàng mắt ướt trong veo, trong veo đến Từ Tấn nhìn không thấu trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, suy đoán nói: "Ngươi không tin ta?"



Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do này.



Nam nhân quá cố chấp, Phó Dung sinh bực bội, chẳng lẽ Từ Tấn thật là quân tử, đụng phải nàng liền muốn cưới nàng? Hay là bởi vì thích nàng mới nghĩ cưới?



Cái nào đều sẽ không thay đổi nàng quyết định trốn xa khỏi hắn.



Vừa muốn tìm cái cớ khéo léo từ chối, trong tay đột nhiên bị người nhét thứ gì đó, Phó Dung còn chưa cúi đầu, Từ Tấn liền nắm chặt tay nàng nâng lên, nhìn mắt nàng nói: "Đây là ngọc bội ta đeo tùy thân, hôm nay ta đem nó tặng cho ngươi làm tín vật, đợi ngươi cập kê, ta tất nghênh cưới ngươi làm vương phi."



Phó Dung khiếp sợ đến quên nói chuyện.



Cho rằng nàng cao hứng thành như vậy, trong lòng Từ Tấn rốt cuộc thoải mái, hôn nhẹ cái trán nàng nói: "Được rồi, ta nên đi rồi, ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn, có cơ hội ta sẽ đến nhìn ngươi."



"Ta..."



"Còn nữa, " Từ Tấn cắt ngang lời nàng chưa ra khỏi miệng, nắm tay nàng dặn dò: "Nhớ tìm lý do giải thích cho ca ca ngươi nghe, đừng khiến hắn sinh nghi." Nói xong cúi đầu, thơm một chút trên môi tiểu cô nương, "Thật sự phải đi rồi."



Lại không lưu luyến, đứng dậy rời đi.



Phó Dung nghệch mặt, vội vã gọi hắn, "Ngươi chờ một chút, ngươi..."



" Hoa Điền của ngươi lệch rồi." Từ Tấn không muốn nghe nàng tiếp tục cố làm ra vẻ rụt rè, đứng ở ngoài bụi cỏ vô cùng nghiêm túc mà nhắc nhở.



Phó Dung kinh hãi, vội vàng xoay qua chỗ khác, đợi nàng ý thức được Từ Tấn lừa nàng thì chung quanh đã không có bóng dáng nam nhân.