Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 29 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Edit: Nguyen Thi
Phó Dung nhìn quanh một vòng không tìm đuợc bóng dáng của Từ Tấn, chỉ
nhìn thấy ca ca đưc người ta đưa về không biết từ lúc nào. Nằm thẳng tấp dưới gốc cây táo giống như đang nghỉ ngơi.
Một cuộc du ngoạn tốt đẹp lại nháo thành như vậy. Phó Dung thật sự nổi
giận, nhưng nhìn bên cạnh ca ca có 7,8 giỏ táo đỏ Phó Dung thấy tức
cười. Là do Hứa gia tự chủ trương giúp nàng hái táo, hay là Từ Tấn phân
phó? Chuyện nhỏ như vậy cũng suy nghĩ đến, không biết khi Hứa Gia hái
táo có suy nghĩ gì? Không tìm thấy Từ Tấn, Phó Dung nhìn chằm chằm vật
trong tay, chỉ cảm thấy tay như bị phỏng. Nếu Từ Tấn đưa vật khác, nàng
có thể tùy ý vứt bỏ, nhưng đây là ngọc bội đại biểu thân phận của hắn.
Tương lai Từ Tấn muốn nàng đưa lại, nàng nói mất Từ Tấn còn không tức
chết sao? Tín vật của một vương gia, vào trong tay nàng cũng vô dụng, bị người tầm thường lấy được bán lấy tiền không nói, dùng đúng lúc còn sai sử được không ít quan nhỏ. Thậm chí bị đối thủ Từ Tấn lấy được còn làm
không ít chuyện vu oan, hãm hại …
Phó Dung cũng không muốn thăm dò lý do tại sao Từ Tấn dung túng nàng.
Đem ngọc bội giấu kĩ trong người, Phó Dung đi tới bên người Phó Thần,
ngồi chồm hổm xuống cẩn thận nhìn xem. Thấy bộ dáng ca ca ngủ ngon lành, Phó Dung ngồi xuống đất nhìn vào bụi cỏ chỗ kia mà lâm vào trầm tư.
Kiếp trước nàng tới hái táo, Từ Tấn, Từ Yến cũng không gặp bất cứ người
nào, nghe ý tứ Từ Tịch, nàng ấy bị Từ Yến mạnh mẽ kéo tới đây, Từ Yến
còn mang nàng ấy chạy khắp núi. Trên núi này có gì đẹp mà đi dạo, Từ Yến cũng đâu thích ăn táo, nhớ lại năm đó lần đầu tiên Từ Yến nhìn thấy
nàng cũng đã thích nàng. Phó Dung cảm thấy hôm nay Từ Yến cố ý đến đây
tìm nàng. Tên kia ôn nhu có ôn nhu, trước khi thành thân cũng tốn không
ít tâm tư, nàng ra ngoài 3 lần ít nhất cũng gặp hắn 2 lần.
Đời này 2 người gặp nhau trước, Từ Yến liền theo nàng lên núi
cũng không có gì kỳ quái, vậy Từ Tấn thì sao? Phó Dung vắt
hết óc nhớ lại, lại không nhớ nổi nàng hái táo ở chỗ nào,
chung quy nàng với trước kia cũng bất đồng, không có khả năng
nàng sống lại mọi chuyện lớn nhỏ trước kia đều đi đúng hướng. Đại khái khi đó nàng đi chỗ khác hái nên không đụng phải chỗ
trốn của chủ tớ Từ Tấn?
Chỉ có như vầy mới giải thích được biến hoá của hai đời.
Cũng không biết Từ Tấn đến cùng làm chuyện gì, lại bị người
ta đuổi giết, nghe nói đời trước hai huynh đệ bọn họ sau khi
đánh thắng trận thì bị người ám sát. Có thể thấy được hắn
có nhiều kẻ thù, có lẽ chuyện đuổi giết này đối với hắn là chuyện thường?
Nhân vật nguy hiểm như vậy, Phó Dung không nên ở cùng một chỗ với hắn. Bên cạnh Từ Tấn có nhiều cao thủ, những kẻ kia sẽ không có biện
pháp gây khó dễ cho hắn. Nhưng nếu bọn họ biết Từ Tấn muốn cưới nàng, có thể đem mũi nhọn hướng vào “ người trong lòng” là nàng, thậm chí là
người nhà của nàng hay không?
Phó Dung rùng mình một cái, nghĩ lại chỉ mong Từ Tấn nhất thời mê sắc
tháng 5 năm sau sẽ đại hôn. Phó Định chính trực khoan dung, rất có phong phạm huynh trưởng, tiếng “ Đại ca” mà Phó Dung kêu lag thật tâm thật
lòng.
Kiều Thị lật lật vải dệt “ Đúng, sang năm chúng ta còn phải chuẩn bị
hồng bao lớn nữa, Nùng Nùng có muốn đi uống rượu mừng không?” Phó Dung
cười hắc hắc: “ Kỳ thật con không muốn đi, nhưng con luyến tiếc nương,
cho nên nương đi con sẽ đi.”
Nữ nhi lời ngon tiếng ngọt, biết rõ là giả nhưng Kiều Thị cũng cao hứng, nhìn nàng một cái nói: “ Vậy để xem biểu hiện của con vài tháng này đi, con nghe lời, nương sẽ dẫn con đi, còn nếu con ham chơi hồ nháo vậy thì ở nhà dỗ đệ đệ, nương chỉ mang Tuyên Tuyên vào kinh.”
Phó Dung vội vàng cam đoan mình sẽ nghe lời. Kiếp trước Phó Định thành
thân thì nàng một lòng đều ở trên người Từ Yến, nàng cảm thấy kinh thành không có gì vui để chơi, lại ngại ngồi xe ngựa xóc nảy liền không đi.
Lúc này lại không muốn đánh mất cơ hội, lần đi chúc mừng này, các nàng
sẽ ở lại kinh thành khoảng 10 ngày, nửa tháng, nói không chừng tình cờ
còn gặp được quý nhân.
Lễ mừng năm mới đã chuẩn bị tốt, thừa dịp đầu tháng 12 tương đối rảnh,
Phó Thần dẫn người đưa đi kinh thành. Cuối tháng 12 Phó Thần mới trở về, mang theo nhiều quà đáp lễ tràn đầy xe. Quà cho Phó Phẩm Ngôn là văn
phòng tứ bảo, cho mẹ con Kiều Thị là tơ lụa và phấn son, còn có thật
nhiều đặc sản của kinh thành. Không phải trường hợp cá biệt.
Cả nhà đoàn tụ vô cùng náo nhiệt, vui vẻ đón năm mới. Sang năm các gia
đình thường xuyên bắt đầu mở tiệc rượu, mùng 6 Tề gia mời tiệc, bái
thiếp đã được đưa đến đây từ sớm. Phó Dung không muốn đi, lần trước nhìn thấy Tề Sách cười làm nàng nổi cả da gà, bản năng muốn cách hắn thật
xa. Kiều Thị còn nhớ chuyện Tề Sách thông đồng với Bạch Chỉ, cũng không
muốn mang theo nữ nhi, đặc biệt là thứ nữ càng ngày càng xuất sắc, sợ Tề Sách lại nhìn chằm chằm Phó Dung. Chỉ là năm trước Tề Trúc có mời Phó
Dung vài lần, đều bị bà tìm cớ từ chối, hiện nay thời tiết tốt cũng
không thể từ chối nữa, từ chối nhiều sẽ làm mặt mũi hai nhà khó coi.
Chung quy hai nhà còn phải qua lại, liền khuyên Phó Dung: “ Đi thôi,
trước bữa tiệc hai tỷ muội các con và bạn bè nói chuyện, sau bữa cơm
chúng ta lập tức trở về.” Nữ quyến đều ở hậu viện, không thể chạm mặt Tề Sách.
Phó Dung suy nghĩ, tỷ tỷ thì ở nhà, chỉ cần nàng đến Tề gia không đi
loạn. Tề Sách có muốn trả thù nàng cũng không có cơ hội liền đáp ứng.
Đến buổi sáng mùng 6, Phó Dung ở trong ổ chăn ấm áp nửa ngày mới chịu
dậy. Lan Hương cố ý chọn áo choàng lông thêu hoa mai màu đỏ, ôm vào
trong ngực khen: “ Tiểu thư mặc bộ này nhìn thật đẹp, đứng ở trong tuyết mà cười sẽ như Hoa Mai tiên tử.”
Bị nha hoàn nhà mình khen trắng trợn như thế, Phó Dung thiếu chút nữa
đem nước súc miệng phun ra. Sau khi lau mặt xong mới nói: “ Thay bộ
khác, liền khoác bộ áo trắng tuyết kia.” Đến Tề gia thì cần gì phí tâm
trang điểm?