Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 290 : Hậu ký ba

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Trong tháng hai, Trăn ca nhi qua sinh nhật bảy tuổi, hai mươi bảy tháng đại hiếu tiên đế chính thức trừ phục.



Từ Tấn kế vị, là ngày đại nguyệt (ngày 16), nhưng hai năm qua trong

cung hết thảy giản lược, chưa từng có yến hội lớn, tỏ vẻ tưởng nhớ tiên

đế. Nay tang kỳ vừa qua, trong cung các nơi không khí dần dần thay đổi,

như mùa đông giá rét qua đi, ngày xuân đến, tươi đẹp nhẹ nhàng.



Phó Dung dẫn nhóm nữ nhi đi bồi Thái Hậu, A Tuyền A Bội và các cung nữ chơi sờ người mù, mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trong hành lang

nhìn.



"Giữa tháng đi Linh Sơn, đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?" Thái Hậu cười nói chuyện với Phó Dung.



Năm kia nghỉ hè, một nhà năm người ở Du Nhiên cư, năm trước cũng thế,

nhưng Từ Tấn lúc ấy hứa hẹn với Phó Dung năm nay tháng 3 đưa nàng đi

Linh Sơn nghỉ hè. Hoàng Thượng ra cung là chuyện tới, từ mấy tháng trước bắt đầu chuẩn bị, đương nhiên không gạt được Thái Hậu.



"Kỳ thật cũng không có gì phải thu thập, Linh Sơn bên kia hành cung đã có, chúng ta mang mấy thứ quen dùng hàng ngày đi là được, ta chính là

luyến tiếc nương." Phó Dung lưu luyến không rời ôm cánh tay mẹ chồng,

"Nương, ngươi luôn sầu muộn trong cung, không cảm thấy chán sao?"



"Lớn như vậy còn nhõng nhẻo." Thái Hậu sờ sờ đỉnh đầu nàng, có chút

hồi ức nói: "Ai nói ta luôn buồn rầu trong cung? Linh Sơn bên kia ta đi

bảy tám lần, hàng năm đi cũng không khác mấy, ngươi hiếm lạ, ta nhưng

không muốn đi một đường xóc nảy nhìn cảnh cũ. Hơn nữa, ta lưu lại chiếu

cố Trăn ca nhi, các ngươi ở bên ngoài chơi cũng yên tâm có phải không?"



Nói đến nhi tử, Phó Dung càng không có tâm tình.



Từ Tấn vẻ mặt tranh công nói muốn mang nàng đi Linh Sơn, Phó Dung quả

thật cũng muốn đi. Đời trước thân phận nàng không đủ, cảnh sắc chân

chính Linh Sơn cũng không nhìn thấy. Ra ngoài đi dạo, gặp quý nữ khác

còn có thể bị người ta dùng ánh mắt cao cao tại thượng khinh thường,

giống như nàng hòa ly là phạm vào sai lầm mất mặt lớn dường nào. Bởi

vậy đời này có thể lấy thân phận Hoàng Hậu đi, Phó Dung vô cùng cao hứng chuẩn bị. Nhưng nàng không nghĩ tới mong hơn nửa năm, mắt thấy nửa

tháng nữa khởi hành, Từ Tấn lại nói chỉ cho nàng mang nữ nhi, không

mang Trăn ca nhi đi.



Tháng 3 đi, tháng 7 trở về, nói cách khác, nàng phải tách khỏi nhi tử bốn tháng.



Nếu không phải là phản kháng vô dụng, Phó Dung thật không muốn đi.



Thái hậu biết trong lòng nàng luyến tiếc, cảm khái vỗ vỗ tay nàng:

"Đứa nhỏ lớn lên, chúng ta muốn giữ bên người thời thời khắc khắc cũng

vô dụng. Giống Cảnh Hành, mười mấy tuổi đã đi ra ngoài đánh trận, hàng

đêm nghĩ đến ta ngủ không ngon giấc, liệu có cách gì? Không cố gắng rèn

luyện khi còn bé, thì không có hắn hiện tại. Cho nên Nùng Nùng phải nghĩ về chỗ tốt. Ngươi nhìn, hai người các ngươi đều không ở bên cạnh, Trăn

ca nhi có cơ hội đảm đương một mình, đây là chuyện tốt."



Phó Dung hiểu, chính là không nỡ a.



Đang buồn bực, Nhu thái phi và nhị công chúa tới.



Nhị công chúa17 tuổi, mặc một thân váy anh hồng, giống như hoa ba năm yên lặng, một khi nở rộ, minh diễm bức người.



"Cô cô thật đẹp!" A Tuyền nhìn thấy cô cô đột nhiên thay đổi ăn mặc,


Có chuyện khác thường tất có yêu, hắn ở bên ngoài, Phó Dung không biết ca ca đã gặp qua cô nương nào, chỉ biết một nhị công chúa, nàng cũng

chỉ có thể đoán thế, đoán trúng tốt nhất, đoán không trúng thuận thế nói lời khách sáo, "Năm ấy tiết nguyên tiêu, ngươi đưa nhị công chúa về,

nhị công chúa nói thích ngươi đi? Ca ca không đáp ứng, cho nên nhị công

chúa khóc?"



Phó Thần như là nghe được chuyện chê cười lớn, đứng lên gõ nàng một

cái thật mạnh: "Bậy bạ cái gì, căn bản không có chuyện này..."



"Nàng đã nói với ta." Phó Dung ngẩng đầu, chăm chú dõi theo huynh

trưởng, "Nàng đến nay chưa gả, là còn đợi ngươi cưới vợ, nàng mới chết

tâm."



Phó Thần ngớ ra.



Nàng, thế nhưng nghĩ như vậy?



Phó Dung muốn biết tâm tư ca ca, cố ý khích hắn: "Ca ca, tiên đế lúc

đi muốn chọn phò mã cho nhị công chúa, nhị công chúa sống chết không

chịu, bây giờ ra hiếu, nàng vẫn không chịu, ngoại trừ đợi ngươi, ta

không nghĩ được lý do khác. Nhị công chúa là cô nương tốt, ta không muốn nàng phí hoài, Nếu ca ca một chút cũng không thích nàng, vậy ta liền

lừa nàng, nói ca ca có ý trung nhân, rất nhanh sẽ định thân, nhị công

chúa khẳng định sẽ tin ta, như vậy chúng ta lại tuyển phò mã cho nàng,

nàng cũng sẽ không cự tuyệt."



Ca ca là nam nhân, hắn không thích cô nương, tiếp tục chờ cũng không

quan hệ, nhị công chúa không giống, năm nay hoàn hảo, sang năm đã tính

là gái lỡ thì. Nếu như ca ca thật sự một chút cũng không thích nhị công

chúa, Phó Dung không đành lòng nhìn nhị công chúa ngây ngốc đợi, đó là

một hài tử ngoan, một khi biết triệt để hết hy vọng, sẽ nhận mệnh xuất

giá, không để mẫu thân lo lắng.



Đối mặt ánh mắt muội muội dò xét, Phó Thần ngẩn ra chốc lát, đột nhiên cười, " Được, ngươi cứ nói với nàng như vậy, nàng tin là tốt nhất, nàng không tin, ta thật tìm tẩu tử cho ngươi."



thời điểm nàng nói thích hắn, mới mười hai, biết cái gì, không phải

chỉ là muốn báo đáp ân cứu mạng. Hắn chậm chạp không cưới, một là không

gặp được nữ tử yêu thích, hai cũng là có thẹn với nàng, chung quy, nàng

bị hắn nói khóc. Khi đó tiểu cô nương nói thích hắn, Phó Thần không coi

ra gì, nhưng nàng khóc, hắn liền đặt trong lòng, hắn ngóng trông nàng

lớn lên, ngóng trông nàng thật sự hiểu cái gì gọi là thích, gả cho người nàng thích. Như thế liền chứng minh ban đầu nàng khờ dại không hiểu

chuyện, mà hắn không làm thương tâm một tiểu cô nương thích hắn.



Nhưng hắn không nghĩ tới, nàng cũng đang đợi hắn cưới vợ.



công chúa này, không khỏi rất cố chấp đi?



Nàng làm sao có thể thích hắn, hai người nói chuyện cộng lại cũng không được vài câu.



Nếu nàng cố chấp, hắn liền làm cho nàng hết hy vọng là được.



Nói rõ, Phó Thần sờ sờ đầu muội muội, xoay người rời đi.



Tới cửa Phượng Nghi cung, lại gặp nhị công chúa mỗi tay dắt một cái cháu gái đi tới.