Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 292 : Hậu ký năm
Ngày đăng: 11:03 30/04/20
Trung tuần tháng ba, thánh giá khởi hành đi Linh Sơn.
Linh Sơn cách kinh thành không xa, nhưng xe ngựa đội ngũ trùng trùng
điệp điệp, ban đêm an doanh dựng trại, cũng phải đi chừng mười ngày.
Phó Dung lo lắng nhất hai nữ nhi chịu không nổi, may mắn xe ngựa Hoàng Hậu rộng rãi lại vững vàng, không cần chịu khổ xóc nảy, vào ban ngày A
Bội ngoan ngoãn lưu ở trong xe ngựa chơi cùng nương, A Tuyền tinh
nghịch, trong chốc lát muốn đi phía trước tìm phụ hoàng, trong chốc lát
lại để cho lục thúc ôm cưỡi ngựa, nháy mắt lại đến trên lưng ngựa nhị
cữu cữu, chơi mệt mỏi lại trở về trong xe ngựa ngọt ngào ngủ ngon.
Ngày hôm đó đi ra ngoài lượn một vòng, bị Phó Thần đưa trở về.
Ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, gió mát say lòng người, Phó Dung ôm A Tuyền bởi vì vừa trở về đã ngồi trong ngực mẫu thân nũng nịu, cách cửa
xe cùng huynh trưởng nói chuyện: "Ca ca, chúng ta còn bao lâu mới đến
a?"
Phó Thần biết nàng đang tìm đề tài, còn vài ngày mới đến, hắn không
tin Hoàng Đế muội phu không nói cùng nàng, nhưng hắn vẫn tốt tính đáp
lại: "Ba ngày." Cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, nói xong nghiêng đầu ghé vào bên trong, đùa ngoại sanh nữ trên tháp thượng không biết đang
chơi cái gì, "A Bội muốn cưỡi ngựa không?"
A Bội quay đầu nhìn nhìn, lắc đầu, tiếp tục nằm sấp chơi hai cái tượng đất hoa văn sặc sỡ Lục thúc cho.
Phó Thần không có lý do tiếp tục ở chỗ này, hỏi Phó Dung: "Còn có chuyện gì sao? Không có thì ta đi."
Phó Dung cười gật đầu: "Ca ca đi thôi."
Buông bức màn xuống.
Phó Thần quay đầu, liếc xa giá công chúa theo sau xa giá hoàng hậu, lúc này mới đi lên phía trước.
trước hoàng hôn xe ngựa dừng lại, doanh trướng sớm có người chuẩn bị
tốt lắm, Phó Dung dẫn hai nữ nhi trực tiếp đi ngự trướng Từ Tấn. Ngự
trướng rộng rãi, phía trước là chỗ Từ Tấn tiếp khách, trung gian là chỗ
hắn nghỉ ngơi, sau cùng là chỗ buổi tối đi ngủ, bởi vì trên đường chỉ ở
lại một đêm, hai vợ chồng liền để cho nữ nhi ngủ bên người.
Một đêm ngủ ngon.
A Tuyền A Bội đến cùng còn nhỏ, mệt mỏi một đường, ngủ sớm, thức dậy trễ.
"Có muốn ra ngoài đi một chút hay không?" Sau khi rửa mặt, Từ Tấn cúi đầu hỏi thê tử đang giúp hắn thắt đai lưng.
Phó Dung nhìn nhìn hai tỷ muội trên giường ngủ say, "Được a, ở phụ cận dạo một vòng, miễn cho hai người bọn họ tỉnh lại không tìm thấy chúng
ta."
"Biết rồi." Từ Tấn nắm tay nàng, dắt nàng đi ra ngoài.
Muội muội không phải không thích hắn đưa châu chấu cho ngoại sanh nữ
sao? Tại sao lại nói? Còn biết rõ ngoại sanh nữ sẽ tò mò, nàng bảo vẫn
không hi vọng hắn tiến gần tới chỗ nhị công chúa đang ôm ngoại sanh nữ?
Nha đầu hư, rõ ràng là đang đùa hắn!
Phó Thần ngẩng đầu, muốn trừng muội muội, lại thấy nhị công chúa cúi
đầu, sườn mặt như thoa yên chi đẹp nhất, môi đỏ mọng chưa cười, nhưng
nàng nhẹ nhàng mím, khóe miệng thế nhưng cũng hiện ra lúm đồng tiền nhạt nhạt.
"Nhị cữu cữu lại nhìn cô cô!" A Tuyền vẫn ngóng trông châu chấu đâu,
gặp nhị cữu cữu không để ý tới nàng lại nhìn cô cô, mất hứng oán giận.
Tiểu nữ oa thanh âm không nhỏ, Phó Thần nghe, suýt nữa ngã xuống ngựa.
Nhị công chúa trên mặt phát hỏa, trong lòng không biết là ngọt ngào
hay là xấu hổ, khẩn trương đến mức không biết làm sao, cắn môi, quay đầu sang bên Phó Dung.
Phó Dung thân là tứ tẩu, gặp nữ nhi "hiểu lầm", còn biến thành lúng
túng như vậy, đương nhiên muốn dạy bảo nữ nhi: "A Tuyền nhìn lầm rồi,
nhị cữu cữu nhìn nương đâu, ngươi mau hỏi hắn giấu châu chấu ở đâu?"
A Tuyền lực chú ý lập tức trở về châu chấu, chờ mong nhìn nhị cữu cữu, lại thấy nhị cữu cữu khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, giống phụ hoàng say
rượu, nhất thời kêu lên, "Nhị cữu cữu uống rượu? sao mặt hồng như vậy?"
Phó Thần trong đầu ông một tiếng, đột nhiên cái gì đều nghe không được, chỉ có nhiệt huyết dâng lên.
Hắn đỏ mặt sao? sao hắn lại không biết?
Hắn không biết, Từ Tấn thấy rõ ràng, lại nhìn nhị công chúa cúi đầu
mặt như hải đường, Từ Tấn hung hăng trừng mắt đầu sỏ gây nên, mở miệng
thay Phó Thần giải vây: "Nhị cữu cữu không uống rượu, hắn làm mất châu
chấu của A Tuyền, ngượng ngùng, A Tuyền đừng nóng giận, chốc lát phụ
hoàng bồi ngươi bắt châu chấu."
"Ta muốn con lớn nhất!" A Tuyền cao hứng kêu.
Từ Tấn thống khoái đáp lại, dỗ xong nữ nhi, lúc này mới có tâm tình
trêu ghẹo Phó Thần: "Chính Đường đừng ngượng ngùng, châu chấu không
thành thật, không phải lỗi của ngươi, nam nhi đại trượng phu, vì chút
chuyện nhỏ này đỏ mặt, chẳng phải làm cho người ta chê cười?"
Phó Thần thích nhị công chúa a, trách không được ngày ấy Phó Dung muốn hỏi như vậy, còn kiên trì mang nhị công chúa đi, nguyên lai sớm nhìn ra tâm tư huynh trưởng. Nhìn thân ảnh Phó Thần nhanh chóng chật vật rời
đi, Từ Tấn khóe miệng cong lên, tiên đế trên trời có linh, hẳn là cũng
sẽ vừa lòng phò mã nhân tuyển này đi?
Tác giả có lời muốn nói: hắc hắc, người trắng trẻo cũng là khuyết điểm a, đổi thành Lương Thông, mặt đỏ người bên ngoài cũng nhìn không ra!