Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 297 : Hậu ký mười

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Nhị công chúa không nháo động phòng bao giờ, nàng cũng không biết rốt

cuộc là nháo như thế nào, nhưng một đám nam oa nữ oa phấn điêu ngọc trác chen lấn chạy vào quấn nàng nói muốn nháo động phòng. Nhìn từng khuôn

mặt nhỏ nhắn mong đợi kia, nàng thật sự không có cách nào cự tuyệt.



"Cô cô, ta muốn chốn trong tủ!" A Tuyền ôm đùi cô cô làm nũng.



A Bội học theo, ôm một đùi khác của cô cô.



Hổ Thần ba tuổi là nam oa rất biết làm nũng, thấy vậy chen đến giữa hai công chúa tỷ tỷ, cũng tựa như quen thuộc gọi cô cô.



Đại lang, Trăn ca nhi, Viện Viện cười đứng ở phía sau, Nhị lang A Thần chuyển mắt to tìm kiếm còn có chỗ nào trốn được.



Nhị công chúa dở khóc dở cười, "Được rồi, các ngươi thích trốn ở đâu

thì trốn đi, trong chốc lát bị người lôi ra đánh, không cho khóc cùng

ta."



"Nhị cữu cữu mới không nỡ đánh ta!" A Tuyền hắc hắc cười, dắt muội

muội đi vào tủ quần áo. Tủ quần áo phía dưới đặt hai bộ mới may, ngồi

lên mềm mềm, A Tuyền trước đỡ A Bội nhanh nhẹn bò vào, kéo hai kiện

xiêm y treo lên che cho nàng, chính mình vừa muốn đi vào, thoáng nhìn

bên kia Viện Viện, Nhị lang, A Thần đều chui xuống dưới gường, ánh mắt

của nàng sáng ngời, khẽ giọng dặn dò muội muội đừng lên tiếng, nàng cũng chạy tới.



Nhị công chúa đang đỡ nắp gường cho Trăn ca nhi Đại lang chui vào, không lưu ý nàng.



Cả nhóm đều trốn tốt lắm, nhị công chúa nhìn quét một vòng, liền gặp Hổ Thần đã nằm trên giường, cười xấu xa kéo chăn che...



Nhị công chúa thật muốn bóp trán.



cung nữ bên cạnh nàng cũng buồn cười không nhịn được, "Trong nhà phò mã thực náo nhiệt."



Nhị công chúa cười gật đầu. Náo nhiệt thật tốt a, đây mới là cuộc

sống, tứ ca tứ tẩu không tiến cung thì trong cung lạnh lùng cực kì, có

Trăn ca nhi, A Tuyền, A Bội, nàng mấy năm nay sống mới thú vị rất nhiều.



Nhưng nhị công chúa chưa quên nhắc nhở người bên cạnh lần nữa, "Sau này gọi là Nhị gia, chớ gọi phò mã."



Nàng có phủ công chúa, nhưng nàng sẽ không chuyển vào, từ nay về sau,

nàng không còn là công chúa, nàng chỉ là thê tử Phó Thần, nhị nãi nãi

Phó gia, con dâu Phó gia, nàng là người của Phó Thần, không phải Phó

Thần là phò mã của nàng.



“Vâng, nô tỳ nhớ." Cung nữ kia tự biết nói lỡ, cúi đầu nhận sai.



Nhị công chúa vô tâm so đo loại chuyện nhỏ này, nhìn nhìn phòng ở,

ngồi lên trên giường, vén chăn lên đùa tiểu nam oa bên trong: "Ai dạy

ngươi chạy lên giường a?"



Hổ Thần nháy một đôi mắt to cực kỳ giống phụ thân hắn, bởi vì không

phải đặc biệt quen thuộc nhị công chúa, lúc này bên người lại chỉ có một mình nàng, tiểu tử có chút thẹn thùng, nhìn hình thêu Phượng Hoàng trên người nhị công chúa nói: "Dưới đất bẩn."



Nhị công chúa phì cười, xoa bóp khuôn mặt hắn nhỏ nhắn đáng yêu.


Nhị công chúa thế mới biết A Tuyền ở chỗ này!



Vốn định đẩy Phó Thần ra, lúc này triệt để ngốc, không thể động đậy nổi.



Phó Thần đã hồi thần, hoàn toàn che khuất tức phụ, lại kéo kéo chăn

lên che khuất bả vai, lúc này mới nghiêng đầu nói chuyện cùng ngoại sanh nữ: "Cữu cữu không khi dễ cô cô, A Tuyền nhìn lầm rồi, mau đi ra tìm

muội muội đi."



A Tuyền mới không dễ gạt như vậy, nhìn tóc cô cô lộ ở bên ngoài, "Cô cô khóc, ta nghe thấy được!"



Phó Thần đầu óc xoay chuyển nhanh, lập tức bịa chuyện nói: "Cô cô là

cao hứng, cao hứng cũng sẽ rơi nước mắt, Phúc Tuệ nàng nói có phải

không?"



Nhị công chúa đau chết, nghe hắn bậy bạ như vậy, nhịn không được hung

hăng cào hắn một chút, lại cũng rầu rĩ phối hợp với hắn dỗ tiểu nha đầu: "Đúng a, cô cô thật cao hứng, A Tuyền ngoan, mau đi tìm muội muội, muội muội không thấy ngươi sẽ sốt ruột."



A Tuyền nửa tin nửa ngờ, nhìn nhìn chăn trên người hai người, buồn bực hỏi: "Vậy các ngươi sao không mặc quần áo?"



Phó Thần nhị công chúa nhất thời câm rồi à.



Phó Thần cúi đầu, vô thanh xin thê tử giúp đỡ.



Nhị công chúa hung hăng trừng hắn, không cho hắn nói bậy.



Hai vợ chồng đang đau đầu, A Tuyền đột nhiên cười, thúy thúy nói: "Ta biết, cữu cữu cô cô đang sinh đệ đệ cho ta đâu!"



Nói xong xoay người chạy, muốn đi khoe khoang cùng các huynh đệ tỷ muội chính mình nhìn thấy nghe thấy cái gì.



"Ngươi mau đuổi theo a!" Nhị công chúa sốt ruột giục Phó Thần, "Bảo A

Tuyền đừng nói ra ngoài, nếu không nàng..." Nói đến một nửa, yên lặng,

khó có thể tin nhìn Phó Thần, đã như vậy, hắn thế nhưng còn có tâm tư

hoa tốn?



Phó Thần một bộ thần sắc đương nhiên, "Vừa mới không tận hứng."



Nhị công chúa bị hắn ép tới gắt gao, trốn cũng vô pháp trốn, lại khóc, "kia A Tuyền nói ra thì làm thế nào?"



Phó Thần không lưu tâm, cúi đầu hôn nàng, "Nói thì nói, nàng không

nói, người khác cũng biết đêm nay chúng ta làm cái gì... Phúc Tuệ, vừa

mới thật là cao hứng khóc sao?"



Nhị công chúa lệ ướt tràn mi, "Đau..."



Phó Thần hôn nước mắt nàng, "Nghe nói lần đầu tiên đều như vậy, Phúc Tuệ ráng nhịn, ta thật không nhịn nổi."



Nhị công chúa không muốn nhịn, Phó Thần liền hướng lỗ tai nàng gọi tâm can.



Tâm can tâm can, một tiếng lại một tiếng, nhị công chúa mềm lòng thành nước, bất tri bất giác theo hắn...