Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 31 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Edit: Nguyen Thi



Tề gia cùng Phó gia giao hảo, tiệc mời Tề gia mà Kiều Thị không xuất

hiện, khó tránh có tân khách hỏi thăm. Vì thế tin tức thân thể của Phó

Tuyên không thoải mái, Kiều Thị dẫn 2 nữ nhi tới trước cửa Tề phủ lại

trở về, liền dần dần truyền ra ngoài.



Tiền viện bên này, sau khi tan tiệc trời còn sớm, Tề Sách mời Phó Thần

đi thư phòng của mình xem bảo kiếm mà Tề lão gia tặng cho hắn. Xem đến

một nửa Tề phu nhân sai nha hoàn đến tìm hắn, Tề Sách áy náy hướng 2

người xin lỗi, nói với Tề Giản: “ Nhị đệ bồi Vân Thăng với Chính Đường

trước, ta đi một lát sẽ trở lại.”



Sắc mặt Tề Giản hơi tái, gượng cười đáp ứng không có nhìn ánh mắt Tề

Sách. Phó Thần chú ý tới, sau khi Tề Sách rời đi, hắn ân cần hỏi Tề

Giản: “ Có tâm sự? Nhìn ngươi mất hồn mất vía, do thân thể không thoải

mái vậy không cần chống đỡ bồi chúng ta, ta cùng thế tử tùy tiện ngồi

một chút là được.”



Tề Giản nhìn hắn cười nói: “ Ta không có việc gì, chỉ là nghĩ tới mấy

ngày nữa lại phải đọc sách mỗi ngày, có chút hâm mộ các ngươi, luyện võ

tốt bao nhiêu, lại có thể dựa vào một thân công phu đoạt lấy tiền đồ.

Lại có thể cường thân kiện thể, không giống ta, cả ngày ngồi trong thư

phòng.”



Hắn không muốn nói lời thật lòng, Phó Thần liền giả vờ không biết, vừa

uống trà vừa bàn luận võ nghệ. Tề Giản nhìn hắn, tìm kiếm bóng dáng

người trong lòng trên khuôn mặt tuấn lãng, sáng lán của Phó Thần. Đáng

tiếc hắn còn chưa có cơ hội thổ lộ tâm sự với nàng, rốt cuộc bây giờ

cũng không nói được.



2 ngày trước, đại ca uống say, hắn dìu huynh ấy về phòng, đem đại ca đặt tên giường thì chợt nghe đại ca thì thào nói nhỏ. Tề Giản tưởng là lời

say nên không để ý, xoay người lại thì nghe thấy một tiếng khàn khàn lại rõ ràng “ Nùng Nùng” nghe đại ca thì thào nói năm nay sẽ hỏi cưới nàng.



“ Nùng Nùng” là nhũ danh của nàng, trong mộng hắn đã lặng lẽ gọi rất

nhiều lần. Thì ra đại ca cũng thích nàng. Sao có thể không thích chứ?

Nàng cười lên đẹp như vậy, giọng nói cũng dễ nghe, ánh mắt giống như

nước suối trong, hồn nhiên ngây thơ.



Buông tha sao? Hắn luyến tiếc.



Hay nên cùng đại ca tranh đoạt?



Tề Giản không cần nghĩ cũng biết, hắn so ra kém đại ca, mọi thứ đều

không bằng, cả Phó đại nhân cũng thưởng thức đại ca…. Thay vì không


Phó Dung không nghĩ nhiều như vậy, bị ánh mắt mong đợi của phụ thân dõi

theo, nàng cụp mi nghĩ ngợi một lát, trong đầu nghĩ ra một chủ ý thì

liền bị phủ định, liên tục phủ định 3,4 lần mới chậm rãi nói: “ Phụ

thân, mấy ngày nữa là tết nguyên tiêu, con muốn mời nàng ấy cùng đi ngắm đèn lồng, trước đó phụ thân sắp xếp vài người đến lúc đó gây ra hỗn

loạn, nhân lúc loạn… Hướng trên mặt nàng tạo vết thương.”



Mối thù của cả hai kiếp, kiếp này nàng sẽ trả lại.



Tề Trúc không phải muốn làm đệ nhất mỹ nhân sao? Phó Dung muốn nàng ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không bằng, muốn nàng sống không bằng chết,

sau cùng không có ngày nào vui vẻ.



Phó Phẩm Ngôn không nói, cười hỏi thê tử: “Tố Nuơng nghĩ như thế nào?”



Kiều Thị bĩu môi, nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, hừ nói: “ 2 người các ngươi làm chuyện xấu, đừng kéo thiếp vào.”



Phó Phẩm Ngôn gật đầu, nói với Phó Dung: “ Tốt, liền làm theo biện pháp

con nói, con yên tâm những chuyện khác đều giao cho ta lo liệu.”



Phó Dung săn sóc dặn dò: “ Phụ thân cũng cẩn thận một chút, đừng để cho người ta phát hiện đầu mối.”



“ Ta còn cần con dạy sao?” Phó Phẩm Ngôn xoa đầu nàng. Mắt thấy 2 cha

con đã thảo luận xong, Kiều Thị nhịn không được nói: “ Đợi chút, Nùng

Nùng cũng đã hơn nửa năm không đi tìm nàng ta. Hiện tại đột nhiên chủ

động mời nàng ta đi chơi, nửa đường lại xảy ra chuyện, người ta lại

không ngốc, chắc chắn sẽ hoài nghi đến Nùng Nùng.”



Phó Dung ngẩn ra, quả thực là như thế… Không chờ nàng nghĩ tiếp, Kiều

Thị lại nói: “ Nùng Nùng không cần gấp gáp mời nàng ta trước, vãn lễ

nguyên tiêu ai ai cũng đều thích náo nhiệt, nói không chừng nàng ta sẽ

mời con trước. Cho dù nàng ta không mời, cho dù hôm đó nàng ta không ra

cửa, sau này cũng sẽ có thời điểm nàng ta ra ngoài, phụ thân con có thế

ra tay bất cứ lúc nào, cần gì phải lập tức báo thù?”



Bà véo véo gương mặt của nữ nhi vẫn không có chút máu, cười dịu dàng: “

Quân tử báo thù,10 năm không muộn, Nùng Nùng, ánh mắt con phải nhìn xa

và lâu dài ra một chút.”



Phó Dung nhìn mẫu thân, rồi nhìn phụ thân bên cạnh vẫn luôn mỉm cười

nhìn chăm chú mẫu thân. Trong lòng dâng lên một dòng suối ngọt ngào: “

Nương, con phát hiện người cùng phụ thân thật xứng đôi, quả thật là trời đất tạo thành.”



Trời đất tạo nên một đôi hồ ly xấu xa