Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 33 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Edit: Nguyen Thi



Mắt thấy Phó Dung được Quan ca nhi đút từng miếng quýt, Kiều Thị lúc

khóc lúc cười, quả thực đem Quan ca nhi như bồ tát cứu mạng. Xảo Hạnh

bưng cháo tới, bà nắm chặt tay nhỏ của nhi tử còn cầm muỗng không quá

vững tiếp tục đút cho Phó Dung.



Phó Dung ăn liên tục được nửa bát, cảm giác có chút không thoải mái, vội vàng ngừng lại, ấn lòng ngực để bình phục. Kiều Thị, Phó Uyển, còn có

Xảo Hạnh hầu hạ bên cạnh đều khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.



Sau một lát, Phó Dung ngẩng đầu, hướng mẫu thân, tỷ tỷ cười: “ Trước ăn

nhiêu đó tránh cho ăn quá no, thì buổi trưa sẽ không muốn ăn.” Nụ cười

này như ánh nắng sau cơn mưa, xua tan mây đen mấy ngày nay ở trong lòng

người Phó gia. Kiều Thị vui đến phát khóc, đem chén đưa cho Xảo Hạnh,

nâng khuôn mặt Quan ca nhi hôn rồi lại hôn: “ Quan ca nhi thật ngoan, tỷ tỷ thích nhất con đút cơm, vậy buổi trưa con tiếp tục đút cơm cho tỷ

tỷ.”



Quan ca nhi bị mẫu thân hôn tới nhột nhạt, vặn vẹo thân hình mập mạp đưa tay ra cho tỷ tỷ. Phó Dung ôm lấy đệ đệ cũng hôn cho một trận, Đệ đệ

vẫn còn đây, những chuyện không tốt kia, nàng không cần suy nghĩ nữa, ăn ngon uống tốt ngủ ngon, có một gia đình hạnh phúc đó là những ngày nàng muốn sống.



Cha con Phó Phẩm Ngôn sau khi từ thư phòng ra thì vội vàng tới đây, lúc

xế trưa cả nhà 7 người quây quần bên bàn cơm. Lúc đầu là do Quan ca nhi

đút cho Phó Dung, nhưng Phó Dung đã bình thường trở lại, trước mặt là

bàn đồ ăn ưa thích của mình sao có thể không thèm chứ. Quan ca nhi đút

chậm rì rì không thể thỏa mãn nàng, liền tự mình lấy đũa gắp ăn làm cho

mọi người nhìn nàng.



Phó Dung cười ngọt ngào, mặt dày nói: “ Sao mọi người đều nhìn con, có phải cảm thấy con xinh đẹp nên ngon hơn cơm hay không?”



Phó Thần cười ha ha, gắp một đậu giá hướng nàng khua tay múa chân: “ Quả thật xinh đẹp ngon hơn ăn cơm, gầy giống như đậu giá, có thể không thèm sao?”



“ Muội là đậu giá, còn huynh là đậu nành.” Phó Dung lập tức cãi lại, ca

ca luyện võ đen đi không ít, vốn cũng là bạch diện thư sinh. Phó Thần

còn muốn nói tiếp, nhưng bị Phó Phẩm Ngôn trừng mắt nhìn nên không nói

nữa.



Dày công điều dưỡng mấy hôm, trên mặt Phó Dung cũng khôi phục lại huyết

sắc. Ngày 13 này, trời không gió có ánh nắng ấm áp, tỷ muội Phó Dung ôm

Quan ca nhi đi ngắm hoa mai. Thời tiết tháng giêng, ngoài những bụi hoa

được trồng trong nhà ấm, thì trong vườn trên cũng có mảnh rừng mai đáng

để đi dạo.


“ Vân Thăng đừng nói vậy, là ta tiếp khách không chu toàn, lẽ ra nên

cùng ngươi đi tới đây. Vừa rồi là tam muội ta có khi dễ ngươi không?

Tính tình của nàng ấy nhỏ nhen, ai đắc tội nàng ấy chắc chắn sẽ bị nàng

ấy lầm bầm mắng suốt.” Phó Thần đưa tay mời hắn trở lại, cười trêu ghẹo

nói.



Từ Yến có chút thất thần, lòng dạ không yên nói: “ Chính Đường lo ngại

nhiều rồi, tam cô nương hào phóng khách sáo, còn chỉ đường cho ta.” Lầm

bầm mắng ư, vừa rồi nàng như thế là đang mắng hắn sao? Trong đầu nhớ tới nàng rơi lệ, là bộ dáng cắn môi của nàng trước khi rời đi, Từ Yến vừa

đau vừa mừng, nàng không tố giác hắn thì ra vẫn là mềm lòng. Không khỏi

nói: “ Tam cô nương bệnh nặng một trận, bá mẫu cùng nàng đều tiều tuỵ

tất nhiều, chúng ta ở trong cung có mang về một ít thuốc bổ, khi quay về sẽ sai người mang tới, hi vọng mọi người sớm khôi phục nguyên khí.”



Phó Thần đâu muốn đồ của hắn nên khách sáo khéo léo từ chối. Nhưng buổi

chiều Từ Yến vẫn sai người đem đồ tới, gồm có nhân sâm, huyết yến đều là đồ cực phẩm chỉ trong cung mới dùng. Sợ Phó Dung đa tâm, Từ Yến tặng lễ lấy danh nghĩa là hiếu kính Kiều Thị, nhưng tâm ý sau đại lễ thì ai

cũng biết.



Kiều Thị cùng Phó Phẩm Ngôn thương lượng: “ Vẫn nên giấu diếm Nùng Nùng

trước đi, chờ Quận vương phủ thật sự đến hỏi cưới rồi nói cho Nùng Nùng

cũng không muộn, hiện tai nói cho nó biết sẽ làm nó loạn tâm.”



Phó Phẩm Ngôn gật đầu: “ Nên như vậy… Tố Nương dạo này đi sớm về muộn

chăm sóc cho Nùng Nùng, quả thật nên bồi bổ cho tốt, bà cũng dùng một ít đi, đều là đồ tốt. Một mình Nùng Nùng ăn cũng không hết. Mai mốt khi

Quận vương phủ có việc, chúng ta chuẩn bị lễ nhiều hơn để đáp lễ.”



Kiều Thị hiểu được, trượng phu không muốn quận vương phủ nghĩ rằng nhà

mình mượn nữ nhi tuỳ tiện chiếm tiện nghi của thế tử Quận vương. Nói

xong, Phó Phẩm Ngôn đi thư phòng làm việc, Phó Phẩm Ngôn chân trước vừa

đi, Phó Dung lại tới: “ Nương, thiếp mời đã phát ra ngoài chưa ạ?”



Khi sinh bệnh thì nhiều người đến thăm nàng, hiện tại hết bệnh rồi nên

đương nhiên muốn mời khách để cảm tạ phần tâm ý. Kiều Thị gọi đại cô

nương 14 tuổi đã trưởng thành tới bên người, ý vị thâm trường nói: “ Đều phát hết, ngày mai nhóm tỷ muội kia của con nhất định sẽ tới, nàng ta

sẽ lại mời con cùng đi xem hoa đăng, con đúng lúc cũng nên đồng ý.”



Phó Dung ôm đệ đệ lại gần, cười mà không nói. Nàng đương nhiên sẽ đồng

ý, tận mắt thấy Tề Trúc xui xẻo còn thú vị hơn nhiều với việc ngắm hoa

đăng.