Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 35 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Phó Dung bị Phó Thần ôm vào trong ngực, bên tai là đám người thổn thức,

có đại nhân tiếc hận, có trẻ con sợ hãi khóc lóc, loạn xạ cả lên. Phó

Dung muốn giãy thoát khỏi ca ca nhìn xem Tề Trúc rốt cuộc ra sao. Phó

Thần gắt gao ấn đầu nàng vào ngực, không cho phép quay đầu.



Ra ngoài bắt. Gian đợi từ chữ lục ta lục tục bị người nói ra miệng, cuối cùng Phó Dung nghe được.



Một nam nhân hàng năm ở ngoài làm việc cuối năm về nhà, phát hiện thê tử ở nhà gian díu với nam nhân sát vách, lòng mang hận ý, biết được đêm

nay hai người lén hẹn hò, cố ý chuẩn bị một bình dầu nóng trả thù. Thê

tử mắt thấy trượng phu đuổi tới, nóng lòng túm lấy Tề Trúc làm bia đỡ

đạn.



Dầu nóng hắt lên mặt...



Phó Dung tưởng tượng mà toàn thân phát run.



Sao có thể như vậy?



Không phải phụ thân nói sắp xếp tặc nhân bắt Tề Trúc, lấy đao uy hiếp không cẩn thận vạch lên mặt Tề Trúc một đường sao?



Vì sao...



Vì nàng ngoài ý muốn bệnh nặng, phụ thân lâm thời đổi ý?



Trong đầu hỗn loạn, Phó Dung nghe Tề Sách khóc như không phải khóc gọi

muội muội, thanh âm mơ hồ lộ ra luống cuống, nghe Từ Yến bình tĩnh bố

trí người đi mời lang trung thuận tiện thông báo Tề phủ, nghe Tề Sách

gần như gào rú phẫn nộ chất vấn, nghe từng tiếng nam nhân xa lạ kêu rên

bồi tội và tiếng nữ nhân lanh lảnh cầu cứu.



Duy chỉ không có tiếng của Tề Trúc.



Té xỉu, hay là...



Nghĩ lại tiếng rên thống khổ tuyệt vọng của Tề Trúc, rốt cuộc Phó Dung

cũng đánh mất ý niệm quay đầu lại, chôn vào trong ngực ca ca, khống chế

không được mà run. Nàng hận Tề Trúc, hận tới nghĩ hủy dung nàng, làm cả

đời nàng không dám nhìn vào gương, sống không bằng chết nhưng nàng chưa từng nghĩ dùng phương thức tàn nhẫn như vậy.



Dùng dao nhỏ rạch một cái, dầu nóng hắt lên mặt, đều là hủy dung, nhưng

nếu phải chọn một trong hai, Phó Dung tin không ai muốn chọn cách sau.



Phó Dung không trách phụ thân tâm ngoan thủ lạt, có ác cũng là vì

nàng, là Tề Trúc gieo gió gặt bão. Nàng không đồng tình với Tề Trúc,

nàng chỉ nhất thời không thể tiếp thu được phương thức hành hạ như thế.
Lúc nàng bỏ chân xuống Tù Tần liền bước một bước dài xông qua, bá



đạo đè lên người nàng, một tay gắt gao che miệng nàng lại, chăm chú nhìn ánh mắt mĩ lệ kinh sợ, khàn giọng nói nhỏ: "Là ta, ta đến nhìn nàng, ta buông tay, nàng đừng kêu?"



Ngoài miệng nói vậy nhưng một chút cũng không muốn buông. Khuôn mặt nhẵn mịn nóng lên, vì thở gấp nên môi đụng lòng bàn tay hắn. Từ Tấn không ý

thức được mặt hắn đã nhanh dán lên mặt nàng, dục vọng trong mắt càng

không có chỗ ẩn nấp.



Tên hỗn đản này!



Bỗng nhiên bị tập kích, còn là một người căn bản không nên xuất hiện, đây là khuê phòng của nàng, mắt Phó Dung muốn phun lửa!



Nàng lửa giận hừng hực, Từ Tấn bỗng nhớ tới bộ dạng tiểu cô nương khóc

lóc sau khi bị hắn khinh bạc, vội buông tay ra, kéo chăn nghiêm nghiêm

thực thực gói nàng lại, thấp giọng bồi tội: "Nàng đừng giận, ta không có ý tứ khác, ta sợ nàng làm kinh động nha hoàn."



Phó Dung bị hắn bọc lại như con tằm, chỉ lộ đầu ra ngoài. Nhìn nam nhân

ngồi bên cạnh, Phó Dung không biết trút giận vào đâu, căm hận nói: "Sao

ngài lại tới đây? Ngài như vậy là muốn ta thân bại danh liệt? Vương gia

muốn ta chết thì nói thẳng, ta liền cắn lưỡi tự vận!"



Nàng tức giận nửa điểm không giả dối, Từ Tấn có chút khó hiểu nhìn Phó Dung, lập tức lại thoải mái.



Trong mắt hắn, nàng là vương phi của hắn, là người vô số lần cùng hắn cá nước thân mật, hắn căn bản không nghĩ tới hai chữ kiêng dè. Nhưng hiện

tại nàng mới mười bốn tuổi, dù có tâm gả hắn, cũng chịu không nổi hắn

không có quy củ như vậy.



Muốn có tâm nàng, sao có thể chọc nàng sinh khí?



Từ Tấn đứng dậy, nhẹ nhàng kéo ghế lại trước giường, ngồi xuống thấy vẻ mặt Phó Dung vẫn không vui, bất đắc dĩ: "Ta đi suốt đêm



đến, chỉ vì muốn gặp nàng, nàng đừng nói khó nghe như vậy? Nếu như không thật không có thói quen nghe Túc vương nói chuyện nhỏ nhẹ, cổ quái liếc hắn một cái: "Hôm nay là Nguyên Tiêu, vương gia không cần tiến cung?"



Rốt cuộc gai nhọn trên người nàng đã thu lại, Từ Tấn âm thầm may mắn đã

chọn đúng phương pháp, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mắt phượng

thâm ý nhìn nàng: "Đi, đợi đến buổi chiều, mượn cớ say rượu trốn thoát,

may mắn ta có lương câu, trước lúc nàng ngủ chạy tới."



phải ban ngày không thuận tiện, ta cũng không dùng đến hạ sách này."



Phó Dung



Nói tới cùng, giọng hắn nhẹ như gió xuân, trong mắt tình ý miên man