Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 39 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Từ Yến là công tử đệ nhất Tín Đô thành, Tề Sách thứ hai, nhưng nếu chỉ là so mắt, Tề Sách muốn thắng được Từ Yến 3 phần. Hắn đôi mắt hoa đào kia, tùy ý liếc lại đây một ánh mắt đều như là có thâm ý khác, chân chính nhìn không chớp mắt ai thì trong mắt liền phảng phất ẩn chứa nhu tình tam sinh tam thế.



Phó Dung không cảm nhận được nhu tình, chỉ cảm thấy ghê tởm, ước gì trốn hắn xa một chút, nhưng chẳng ai lại ra tay đánh kẻ đang cười, đặc biệt là sau khi Tề Trúc bị hủy dung, Phó Dung thân làm tỷ muội tốt, đối với người Tề gia muốn càng khách sáo một ít mới phải, dù sao chán ghét Tề Trúc như Lương Ánh Phương, khi nhắc tới cũng không phải quá gay gắt.



Bởi vậy nàng kinh ngạc trả lời: "Chúng ta lại đây chơi diều, Tề đại ca, câu cá ở chỗ này?"



Tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, bạch y quần xanh, hệt như một đóa hoa kiều mĩ trong rừng, tâm tình Tề Sách hậm hực nhiều ngày rốt cuộc được thư giải một chút, nhìn Phó Dung ánh mắt sáng ngời nói: "Đúng vậy, ở thôn trang đọc sách mệt mỏi, ra giải sầu một chút, vừa mới nghe được các ngươi đang thương lượng câu cá, ta cho các ngươi mượn đồ vật?"



Lương Ánh Phương lặng lẽ kéo xiêm y Phó Dung.



Phó Dung thần sắc không biến, quay đầu ngó nhìn diều hồ điệp trên trời bay, lại nhìn Tề Sách cười khách sáo: "Sao có thể quấy rầy Tề đại ca giải sầu? Ta cùng Ánh Phương chỉ là lại đây đi lại, tỷ tỷ còn chờ bên kia, Tề đại ca thanh tâm câu cá đi, chúng ta đi về trước."



Nói xong quay người đi trở về.



Tươi cười khóe miệng Tề Sách phai nhạt, nhìn bóng dáng Phó Dung, trong lòng liên tiếp dâng lên thất vọng nghi hoặc cùng tức giận.



Nàng rốt cuộc muốn thế nào?



Hắn như nàng mong muốn, buông tha Phó Uyển, đêm tiết Nguyên Tiêu đó, vì dỗ nàng liên lụy muội muội chịu khổ, biết nàng ham chơi hiếu động, hắn lại cố ý chạy tới bồi nàng, nàng thế nhưng không nói mấy câu liền muốn đi?



Lạt mềm buộc chặt sao?



Tay lặng lẽ nắm chặt, đang do dự muốn theo sau hay không, cô nương phía trước đột nhiên dừng lại bước chân, Tề Sách không có lý do khẩn trương một trận, mau chóng cúi đầu, như là muốn buông xuống đồ trong tay.



"Đúng rồi Tề đại ca, hiện tại A Trúc khá hơn chút nào không?" Phó Dung nghiêng người sang, lo âu hỏi, "Hai lần trước đi qua thăm hỏi, A Trúc đều không chịu gặp chúng ta, trong lòng ta thật sự khó chịu, lúc trước nếu không phải là ta chạy tán loạn khắp nơi, chúng ta liền sẽ không tản ra, A Trúc cũng sẽ không xảy ra chuyện."



Càng nói càng áy náy, cúi đầu xuống.



Tề Sách nhìn nàng, trong lòng đột nhiên không biết là tư vị gì.



Ngày đó trên hồ, muội muội nói Phó Dung cố ý đẩy nàng rơi xuống nước, Tề Sách biết, cũng lý giải Phó Dung hành động vậy, sau này Phó Dung lạnh nhạt muội muội một đoạn thời gian, cuối cùng vẫn là hòa hảo như lúc ban đầu, có thể thấy được là cô nương rộng rãi, có lẽ cũng là vì hắn. Hiện tại, Phó Dung một tấm chân tình, muội muội lại muốn...
Phó Dung ngoan ngoãn đáp một tiếng.



Bẻ cánh anh đào, Phó Dung vừa nhẹ ngửi vừa tùy ý nhìn về phía chung quanh, muốn nhìn xem có cây hoa nào hai lớp nữa hay không, lại liếc thấy một đôi nam nữ đi theo con đường trái ngược, nhìn khoảng cách, đối phương đại khái tính toán đi bên này, phát hiện có người liền muốn rời đi.



Nữ nhân vóc dáng thấp, rất nhanh liền bị phồn hoa che giấu, nam nhân lại thân hình cao lớn, chỉ là thấy thế nào, đều có chút giống... Tín Đô vương, cha chồng kiếp trước của Phó Dung, Từ Diệu Thành.



Ở trong ký ức của Phó Dung, cha chồng chỉ là bóng dáng mơ hồ, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, nàng rất ít có cơ hội nhìn thấy hắn, khó lúc gặp được, cha chồng cũng đều là một bộ lạnh lùng, phảng phất đối với cái gì đều không để ý tới, không đáng sợ, lại làm cho người không dám thân cận.



Phó Dung không cùng cha chồng nói mấy câu, nhưng từ đáy lòng rất cảm kích ông, nếu không phải cha chồng nguyện ý buông tha, nàng chỉ có thể lưu lại bên người Từ Yến hoặc mọi chuyện đều nghe quận vương phi bài bố, hoặc "vô lễ bất kính" bị hưu khỏi phủ.



Phó Dung hiếu kỳ nữ tử được cha chồng nguyện ý bồi ngắm hoa, nàng kiễng chân muốn xem nữ nhân kia là ai.



Quá xa, thấy không rõ.



Phó Dung lặng lẽ dặn Lan Hương: "Ta qua bên kia xem còn cành nào không, ngươi ở đây làm bộ như ta không có rời đi".



Lan Hương nóng nảy, nhỏ giọng khuyên can: "Tiểu thư đừng chạy lung tung, nhỡ gặp người lạ thì sao?"



Phó Dung hung hăng trừng nàng, thấy Lan Hương ủy khuất, nàng cười cam đoan: "Về ngay mà, đừng lo."



"Tiểu thư phải giữ lời..."



"Nửa khắc." Phó Dung cắt ngang nàng dông dài, rón ra rón rén đuổi theo, âm thầm may mắn mình mặc y phục màu phấn hồng giữa một rừng đào thế này sẽ không bị phát giác.



Từ Diệu Thành cùng nữ tử kia đi không nhanh, chỉ là chướng mắt cây đào quá nhiều, còn phải chú ý bị phát giác, Phó Dung theo rất xa vẫn không thấy rõ khuôn mặt dưới lớp voan mỏng. Mắt thấy một khúc ngoặt, Phó Dung do dự, nhìn lại chỉ thấy một góc lương đình, định quay lại.



"Lén lén lút lút, đang làm gì?" 



Phía sau bỗng truyền đến âm thanh hơi ái muội, Phó Dung kinh hãi quay đầu thấy Tề Sách đang mỉm cười nguy hiểm.