Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 4 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
“ Tiểu thư mặc bộ này đi, đầu mùa xuân năm nay, phu nhân mới sai tú
phòng may đấy, vẫn chưa mặc lần nào! Mấy tháng nữa sẽ phải đổi sang quần áo mùa hè, sang năm tiểu thư lại cao lên, lại không thể mặc được, bỏ đi thì thì rất đáng tiếc!”
Lan Hương từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ y phục Hải Đường màu hồng
thêu hoa mẫu đơn, cùng đôi giày làm bằng vải Vân Cẩm, đứng trước gương
lớn đưa cho Phó Dung. Chỉ là nửa người trên của nàng nghiêng về phía
trước, miệng anh đào nhỏ cũng mở ra một chút, giống như chịu đưng cái
gì, chỉ kém gọi ai u hai tiếng.
Phó Dung vừa lau mặt xong, đem khăn đưa nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt,
xoay người thấy bộ dạng cổ quái của Lan Hương đứng ở đằng kia buồn cười
nói: “ Đều lĩnh 10 roi, sao Mai Hương thoạt nhìn thấy tốt rồi, mà ngươi
còn chưa khỏe sao?”
Hai cái đại nha hoàn “ bỏ rơi nhiệm vụ” nằm sấp ở trên giường 3 ngày, hôm nay có thể đi lại rồi.
Nhắc tới việc này, Lan Hương nhất thời đau khổ, vừa hầu hạ Phó Dung thay xiêm y, vừa nhỏ giọng nói thầm: “ tiểu thư còn nói, đã khuyên người bao nhiêu lần người đều không nghe, kết quả chẳng những chính người gặp
tội, mà cả hai nô tỳ cũng bị lão gia đánh cho một trận. Thôi, bị đánh
cũng không có gì, chỉ cần tiểu thư về sau đừng nghịch nữa, hai nô tỳ lại ăn đòn thì đáng thương lắm.”
Phó Dung cười cười, nhìn người trong gương vây quanh mình vòng tới vòng
lui dặn dò, tự trong đáy lòng nói: “Biết các ngươi rất tốt với ta, yên
tâm, về sau sẽ không liên lụy các ngươi bị chịu phạt.
Hai cái nha hoàn này, đều chỉ lớn hơn nàng một tuổi, Mai Hương ổn trọng, Lan Hương thông minh, có thể nói là cùng nhau lớn lên với nàng, nàng
ham chơi thì các nàng sẽ khuyên can, khuyên can không được thì sẽ giúp
nàng che giấu, mọi chuyện đều lấy nàng làm đầu. Trong mơ, sau khi nàng
xuất giá tại phủ Quận Vương chịu không ít bà bà, tiểu cô khi dễ. Người
bên ngoài e ngại phủ Quận Vương uy nghiêm, nhưng hai nàng bọn họ lại
không sợ vẫn luôn thủy chung ở bên cạnh nàng.
Đang nghĩ tới, Mai Hương vén mành đi vào. “Tiểu thư, cơm đã dọn xong, phu nhân kêu người nhanh đi ra ngoài.”
Phó Dung ngẩng đầu kêu Lan Hương giúp nàng cài trâm hạnh hoa và đeo vòng bạch ngọc, nhìn xuyên qua gương hỏi: “Tiểu thiếu gia có được ôm qua
không?”
“ Dạ, phu nhân tính mang tiểu thiếu gia cùng đi thôn trang.” Nghĩ tới
tiểu thiếu gia giống như tiên đồng trắng trẻo, mập mạp, Mai Hương kìm
lòng không đậu cong khóe môi. Lão gia quý phủ mặt như quan ngọc, chính
khí đường đường, phu nhân là một mỹ nhân vạn dặm khó tìm, dưới gối các
vị thiếu gia, tiểu thư mỗi người đều là dung mạo đứng đầu. đừng nói ai
khác, vị tam tiểu thư trước mắt này, mới 13 tuổi mà dung mạo đã bế
nguyệt tu hoa, ngay cả thiếu gia mới 8 tháng cũng mày rậm mắt to, đây là tiểu oa nhi nàng thấy đẹp nhất.
Nàng ấy thì vui vẻ, Phó Dung lại sầu não. Phó Dung nghĩ tới đệ đệ, thời
ra ngoài đi dạo, nàng cũng không thích đi lại đúng không?” Ôm thê tử còn đang thở dốc, Phó Phẩm Ngôn cúi đầu cắn lỗ tai của bà.
“ Ai nói thiếp không thích đi?” Kiều Thị hung hăng nhéo bên hông của
trượng phu, mặt đỏ ửng, mắt như nước mùa thu: “ Ngài luôn thích khi dễ
người ta, lần sau còn như vậy, thiếp sẽ không cùng ngài đi ra ngoài
nữa.”
Phó Phẩm Ngôn cười trầm thấp, dỗ bà trong chốc lát, đợi thê tử bớt tức giận, mới đi thay áo bào ra cửa.
Phó Dung tỷ muội ba người vừa lúc đi ra, không thấy mẫu thân, Phó Uyển tò mò hỏi một câu.
Phó Phẩm Ngôn nghiêm túc nói: “ Quan Ca nhi muốn ngủ, nương các con muốn lưu lại trong phòng dỗ nó, không đi.”
Phó Uyển, Phó Tuyên rất tin không nghi ngờ. Phó Dung lặng lẽ quan sát
phụ thân vài lần, xoay người cười trộm. Cảm tình của nương và phụ thân
thật tốt, mới một lát mà cũng muốn ồn ào, có thể thấy được nam nhân dù
mặt ngoài có đứng đắn nhiều hơn nữa, thì đều ngầm yêu phong lưu. Trong
mơ, trước khi xuất giá những lời nương chỉ bảo đều là kinh nghiệm.
Sau khi Phó Thần lại đây, phụ tử năm người trùng trùng điệp điệp dẫn nhau đi đạp thanh.
Trong rừng đường nhỏ cũng không được bằng phẳng. Phó Dung lại suy nghĩ
cách làm sao khiến cho cha mẹ đáp ứng cho nàng lưu lại, nghĩ tới nghĩ
lui cũng chỉ còn cách giả bệnh. Liền hướng đến nơi ghập ghềnh mà đi,
tính toán giả vờ bị té trật chân, tiện lấy cớ hành động bất tiện mà lưu
lại điền trang tĩnh dưỡng. Đáng tiếc nàng đã quên tính tình của phụ thân và huynh trưởng, hai người một trước một sau, Phó Dung mới nghiêng nửa
người, cánh tay Phó Thần liền đưa tới, hận sắt không thành thép, giáo
huấn nàng: “Đường ngay muối không đi, sao nhất định đi ở phía ngoài, cẩn thận ngươi té xuống bị phá tướng!”
Ca ca nhà mình quá mức cẩn thận, kế hoạch bị thương của Phó Dung chỉ
phải từ bỏ. Mặt trời dần dần lên cao, mấy người bắt đầu đi trở về. Đến
bên ngoài rừng, chợt thấy một nam tử áo xám từ bên trái đường nhỏ trong
rừng đi ra, một tay chống cành cây, một tay giơ lên cao lau trán. Song
phương đối mặt nhau, người nọ sửng sốt một chút, phụ tử Phó Phẩm Ngôn
bất động thanh sắc ngăn cách tỷ muội ba người, yên lặng đánh giá đối
phương.
Nam từ áo xám nhìn nhìn thôn trang trước mặt, thấy chung quanh chỉ có
một hộ gia đình, như có đăm chiêu, nghiêng người hỏi Phó Phẩm Ngôn:
“Nhìn dáng vẻ ngài cực kỳ sang quý, phải chăng là chủ nhân của điền
trang kia?”
Phó Phẩm Ngôn mỉm cười gật đầu, ôn hòa nho nhã: “Các hạ là?”