Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 42 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Để tỏ lòng coi trọng đối tỷ tỷ Liễu Như Ý mới nhận này, Kiều thị tính toán mời quý phụ nhân đô thành đến nhà mình ăn tiệc, cùng làm chứng. Liễu Như Ý kiên quyết phản đối, hai người chống cự hồi lâu, cuối cùng Kiều thị nói không lại Liễu Như Ý, đổi thành chỉ mời Liễu Như Ý cùng vài tiểu nhị thân tín đắc lực bên cạnh nàng.
Yến hội được định ra, hai tỷ muội lại tụ một chỗ nhìn hoàng lịch, định yến hội ở ngày mười sáu.
Phó Dung nghe Liễu Như Ý lải nhải muốn mang vài tiểu nhị nào thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Liễu di nhưng còn có người thân nào không? Không bằng cùng gọi đến náo nhiệt một chút đi?"
Đời trước nàng cùng Liễu Như Ý không có thân cận như vậy, đối với nàng ấy tự nhiên chưa từng đặc biệt quan tâm, đính hôn cùng Từ Yến xong lại rất ít ra cửa, vẫn là cuối năm nghe các tiểu nha hoàn lải nhải Như Ý trai, mới biết được Trung Thu không qua bao lâu Liễu Như Ý cùng Cố nương tử âm thầm lặng lẽ rời khỏi, ai cũng không biết đi về đâu. Như Ý trai sinh ý thật tốt, vô duyên vô cớ vì sao muốn đi? Hơn nửa khả năng là người thân phương xa xảy ra chuyện gì.
Liễu Như Ý lắc lắc đầu: "Năm đó nhà chúng ta gia đạo sa sút, chết chết tán tán, ta chính là chân chính người cô đơn a."
Phó Dung ôm lấy cánh tay nàng làm nũng: "Hôm nay liền không còn, có ta hiếu kính Liễu di."
Liễu Như Ý cười xoa bóp nàng cái mũi.
Hai mẹ con ở Như Ý trai đợi cơm trưa xong mới trở về, trên đường Phó Dung buồn bực hỏi mẫu thân: "Nương nghĩ sao tới nhận tỷ muội?"
Kiều thị vỗ vỗ tay nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Nàng cứu ngươi, nương nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết tạ nàng như thế nào, nữ nhân yêu nhất là đồ trang sức, Liễu di ngươi lại không thiếu, chỉ thiếu người thân a. Như vậy rất tốt, nàng có bạn, trên đời lại thêm một người quan tâm ngươi, vẹn toàn đôi bên."
Phó Dung nghiêm túc nhìn mẫu thân, tự đáy lòng nói: "Nương người thật tốt, nếu là phu nhân thái thái nhà khác, khẳng định làm không được chuyện như vậy."
Kiều thị ý vị thâm trường mà bĩu bĩu môi, dựa vào xe, giọng nói theo xe ngựa xóc nảy cũng có chút bất ổn: "Bởi vì hồi nhỏ nương cũng là một đường bị người khinh thường lớn lên. Làm quan xem thường kinh thương, bên trong quan gia, đích nữ đích tử lại coi thường thứ tử thứ nữ di nương sinh, nhưng Nùng Nùng ngươi nói, nương nơi nào so ra kém những đích nữ kia? Cho nên tương lai ngươi gả người, một mình đảm đương một phía thì trăm triệu không thể chỉ nhìn người bằng thân phận, ngươi phải nhìn phẩm hạnh người nọ, người nọ đối với ngươi có phải là thật tâm hay không."
Phó Dung không có nói chuyện, tinh tế phẩm vị.
Kiếp trước mẫu thân cũng nói cho nàng rất nhiều đạo lý lớn, tỷ như lúc nàng muốn cùng Từ Yến hòa ly, mẫu thân liền khuyên nàng suy nghĩ kỹ càng, còn liệt kê tình huống xấu hổ nàng đối mặt sau hòa ly. Nhưng lúc ấy nàng một lòng muốn rời đi quận vương phủ, chỉ cảm thấy bên ngoài dù khó khăn cũng tốt hơn ở dưới mí mắt bà bà bị ức hiếp, bởi vậy dứt khoát kiên quyết. Cuối cùng nàng vừa lòng đẹp ý, lại phát hiện sau hòa ly không có đơn giản như nàng nghĩ vậy, nhóm quý nữ kinh thành xì xào bàn tán, ánh mắt các phu nhân thái thái khinh thường, không có gì là không giày vò nàng.
Khi đó nàng mới cảm nhận được mẫu thân lời lẽ sâu xa, nhưng người chính là như vậy, không thật đụng tường, sẽ không quay đầu lại.
Có trải qua đời trước, hiện tại lại nghe mẫu thân chỉ điểm, thông thấu liền thâm một tầng.
Phó Dung đối này đó không phải rất hiểu, nhưng tự tin trong mắt Liễu Như Ý làm cho nàng kích động hưng phấn theo, "Tốt, Liễu di chờ xem, Nùng Nùng bảo đảm khiến nhóm quý nữ toàn kinh thành đều biết Ký Châu Tín Đô thành có nhà Như Ý trai!"
"Đây là ngươi nói, ta sẽ tưởng thật." Liễu Như Ý vui mừng mà xoa bóp khuôn mặt Phó Dung, quay đi lại đề điểm nàng đi quận vương phủ mang mấy thứ trang sức nào, mặc xiêm y gì.
Phó Dung thấy tâm tình nàng tốt, lòng hiếu kỳ nén nhịn đã lâu rốt cuộc áp không được, ngó nhìn bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Liễu di, ta, ngài đừng nóng giận, ta chỉ là muốn hỏi xem, ngài cùng quận vương gia..."
Nụ cười trên mặt Liễu Như Ý không đổi, chỉ là động tác thoáng dừng, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Phó Dung: "Nùng Nùng chê ta không giữ mình trong sạch?"
Phó Dung nóng nảy, "Không có, ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ là, chỉ là..."
"Tò mò có phải hay không?" Liễu Như Ý lại niết hai gò má phấn đô đô tiểu cô nương một chút, rũ xuống rèm mắt nói: "Nùng Nùng không ghét bỏ ta là tốt, về phần chuyện của ta, nói ra chỉ làm bẩn lỗ tai Nùng Nùng, dứt khoát không nói, tương lai có cơ hội, ta lại nói cho ngươi biết."
Phó Dung ngoan ngoãn đáp, lại không dám hỏi nhiều.
Ngoài miệng không hỏi, trong lòng lại khống chế không được suy đoán lung tung, xe ngựa đến cửa nhà thì Phó Dung mới đột nhiên phát hiện trong ngực thêm hộp trang sức, không khỏi che trán, xem ra lần này không thể không đi quận vương phủ.
Tiểu cô nương dở khóc dở cười trở về nhà, mà bên kinh thành, một chiếc xe ngựa nhìn như tầm thường không có gì lạ mới vừa đi ra cửa nam.
Hứa gia đánh xe, biết rõ còn cố hỏi: "Vương gia đi Hà Nam, Sơn Đông thị sát bờ đê Hoàng Hà, chuẩn bị đi con đường nào a?"
"Đi Trịnh Châu trước."
Hứa gia hắc hắc cười: "Vậy phải đi qua Ký Châu, vương gia muốn thuận tiện đi thăm hỏi quận vương gia hay không?" Trước Tín Đô vương cùng tiên hoàng là đường huynh đệ, luận quan hệ, vương gia cũng phải kêu Tín Đô vương này một tiếng đường thúc.
Từ Tấn không nói chuyện.
Không đi Ký Châu, hắn cần gì phải vất vả đi thị sát này nọ?
Để nàng ở bên kia trêu hoa ghẹo nguyệt, lần này hắn phải sớm định ra việc hôn nhân, nhìn nàng còn có thể trêu chọc ai.