Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 43 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Campham​



Tề Trúc cũng nhận được thiếp mời của Quận vương phủ.



Nàng ngồi trước cửa sổ, ánh mặt trời chỉ chiếu vào được một bên mặt,

nhìn thiếp mời đặt trên bàn. Gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, phất động

mạng che mặt phất phới, có nước mắt trong suốt rơi xuống.



Muốn chạm vào thiếp mời lại nhìn thấy lụa trắng quấn trên tay, bất lực mà rũ xuống.



Nếu... Nếu còn lành lặn, nàng chắc chắn rất cao hứng?



Nàng lớn hơn Từ Tịch hai tuổi, lúc nhỏ thường qua đó chơi, Quận vương

phi trời sinh lạnh lùng cũng ưa thích nàng, mỗi lần từ kinh thành trở về đều nhớ tặng lễ vật cho nàng. Tề Trúc luôn cảm thấy, đợi nàng lớn lên

nhất định sẽ gả cho Từ Yến - Từ Vân Thăng, thế tử ôn nhuận như ngọc của

Quận vương phủ.



Nhưng… lúc nàng tới tuổi đàm hôn luận gả, Phó Dung xuất hiện, tựa như

đóa mẫu đơn được trời cao ưu ái giữa muôn vàn loài hoa, lần đầu lộ mặt

trong yến tiệc lập tức đoạt lấy tầm mắt tất cả các phu nhân, cô nương,

có đố kỵ, có hâm mộ, ai cũng không thể phủ nhận, Phó Dung mới là tuyệt

sắc mỹ nhân của Tín Đô thành.



Dù phụ thân chức cao vọng trọng cũng ở tận Thiểm Tây xa xôi, ngược lại

không bằng chức quan phụ mẫu của Phó Phẩm Ngôn. Những tiểu thư luôn

thích vây quanh nàng đều chạy theo tỷ muội Phó Dung, những phu nhân,

thái thái đều ca khen tỷ muội Phó Dung, ngay cả hai ca ca cũng bắt đầu

quan tâm các nàng.



Này đó Tề Trúc đều có thể chịu đựng nhưng nàng sợ nhất là Phó Dung câu

mất tâm Từ Yến. Bộ dáng Phó Dung xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, tổ mẫu

đều thích gọi nàng tới hàn huyên, chỉ cần nàng nguyện ý, dỗ tốt Quận

vương phi cũng không khó?



Nàng lo trước tính sau, khi biết nha hoàn bên cạnh bị thuỷ đậu, biết

thuỷ đậu sau khi lành dễ làm mặt rỗ thì đối Phó Dung hạ thủ.



Không biết Phó Dung có việc gì vui, như hài tử mới sinh ngóng trông rời

cao ban phước lành, trời cao liền chủ động ban tặng làm nàng càng ngày

càng đẹp, rốt cuộc có một ngày, nàng hấp dẫn ánh mắt Từ Yến, ngay cả

Quận vương phi cũng tặng lễ ra mắt cho tỷ muội Phó gia.



So với Phó Dung, nàng hầu như không có khả năng thắng.
vị hoàng tử âm thầm phân cao thấp. Bất quá có qua có lại, mặc kệ trong

lòng thế nào, Quận vương phi ngoài miệng đều muốn lưu: "Cảnh Hành hành

trình vất vả? Khó mới ghé thăm, có thời gian thì ở lại mấy đêm, để Vân

Thăng bồi ngươi dạo chơi, Tín Đô tuy không bằng kinh thành nhưng cũng có vài địa phương rất đẹp."



Từ Tấn ra vẻ ngượng nghịu, nhìn Từ Tịch toàn thân đỏ chói, mỉm cười:

"Vốn định ở một đêm thì đi, đúng lúc sinh nhật muội muội, Cảnh Hành cung kính không bằng tuân mệnh, sáng hôm sau sẽ lên đường."



Hắn không hay cười, cười rộ lên còn ấm áp hơn nắng xuân hòa tan băng tuyết.



Từ Tịch mới mười hai tuổi, đứng cạnh mẫu thân, nhìn tươi cười như vậy, mặt bất giác đỏ lên.



Từ Tấn không lưu ý, không thích hàn huyên với họ, dẫn Hứa gia đến phòng dành cho khách.



"Chuẩn bị nước, ta muốn tắm." biếng nhác nằm xuống trường tháp, Từ Tấn

nhắm mắt phân phó, không biết hắn nghĩ chuyện lý thú gì mà giọng nói có

chút vui vẻ.



Hứa gia tận chức tận trách bận rộn, đợi Từ Tấn tắm rửa thoải mái, đợi Từ Tấn dùng xong cơm chiều nghỉ ngơi, đợi hai canh giờ Từ Tấn đi ra, hắn

lại quen cửa quen nẻo đến Phó phủ.



Đêm đầu hè yên tĩnh an tường.



Khi Từ Tấn đi tới, Mai Hương gác đêm cho Phó Dung ở gian ngoài đã ngủ rất trầm, cửa phòng khép hờ.



Đẩy cửa bước vào, Từ Tấn không thèm nhìn nha hoàn ngủ trên giường, trực tiếp vào buồng trong.



Tiểu cô nương phiêu nhàn nhạt liên hương trong khuê phòng, một màu tối đen.



Từ Tấn đặt đèn lồng trong tay trên đầu giường, bình tĩnh một lát, mới đưa tay đẩy màn lụa ra.



Động tác khẽ khàng như cành liễu xoay quanh rơi vào nước, tạo nên gợn

sóng xoay tròn, Từ Tấn hít một hơi thật sâu, đập vào mắt là hình dáng

quen thuộc đang ngủ.



Phó Dung nằm nghiêng mặt hướng vào bên trong, dưới tác dụng của thuốc an thần nên ngủ say sưa, chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra nửa bên

cánh tay tuyết trắng.



Từ Tấn nhìn chằm chằm ruy băng đỏ ở giữa sống lưng nàng, hô hấp nghẹn lại.



Nàng thế nhưng không mặc đồ ngủ?