Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 46 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Campham



Quận vương phủ mời toàn nữ quyến đến tham dự sinh nhật Từ Tịnh nên thân

là thế tử Quận vương phủ Từ Yến có vẻ bận rộn hơn bình thường, vừa chiêu đãi Túc vương, vừa tiếp đón Tề Sách cố ý đến xin lỗi vì Tề Trúc không

thể dự tiệc. Từ Yến định giới thiệu Tề Sách với Túc vương nhưng lại

không thấy Túc vương, Từ Yến đành mời Tề Sách đến thư phòng. Giữa đường

phụ thân tìm hắn có việc nên ra ngoài một chuyến, trở về lại không thấy

Tề Sách.



Hai người kết giao từ nhỏ, Tề Sách đến Quận vương phủ như cơm bữa nên Từ Yến nghĩ hắn đi dạo, tìm quanh trong sân, vô tình liếc thấy Túc vương ở bên kia hoa viên. Từ Yến lo hắn lạc đường gặp phải các cô nương, vội

đuổi theo nhắc nhở.



Không nghĩ hai người đều ở đây.



"Tứ ca, sao Tam cô nương ở đây?"



Tề Sách và Từ Tấn, một người ngất xỉu, một người trông có vẻ cũng bị

thương, tạm thời Từ Yến không kết luận ai hành hung ai, vội cởi áo khoác đến cạnh Phó Dung, thấy nàng nhắm mắt, thống khổ nhíu mày, nhìn cử động giống như trúng dược.



Từ Tấn còn đau nhưng hắn không muốn Từ Yến chạm vào nữ nhân của hắn,

nhưng vừa bước một bước liền bất động, kham kham mới duy trì được tư thế đứng thẳng, mắt thấy Từ Yến chỉ còn cách Phó Dung vài bước, lập tức

lạnh giọng quát: "Đứng lại, không được chạm vào nàng!" Cũng nhanh chóng

cởi áo khoác, vung lên người Phó Dung, che khuất cảnh xuân rộng mở.



Từ Yến dừng lại: "Vương gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"



Từ Tấn cười lạnh, liếc mắt nhìn Tề Sách đang hôn mê, châm chọc: "Hắn

chính là Tề đại công tử trong miệng ngươi, văn võ song toàn Tề Bá Ngọc?

Nếu không phải trùng hợp ta đi ngang qua đây, Phó cô nương có lẽ đã bị

hắn đạp hư. Bất quá công phu của hắn không sai, làm ta chịu chút thương

tích. Ngươi mau đi mời Phó phu nhân, chú ý chớ kinh động người khác, kể

cả Vương thúc."



Một bộ khí thế huynh trưởng.



Nửa câu Từ Yến cũng không tin.



Khi còn niên thiếu, Túc vương đã chinh chiến xa trường, võ nghệ siêu

quần, Tề Sách lợi hại đến mấy cũng không đủ sức làm hắn bị thương, huống chi với hiểu biết của hắn, Tề Sách tuyệt đối không phải phường đạo

chích, rất có thể Túc vương thèm muốn Phó Dung định làm chuyện cầm

thú, bị Tề Sách cắt ngang, vả lại nhìn tư thế Túc vương, tám thành là bị Phó Dung phản kháng thì gây thương tích.



Đổi thành người khác, Từ Yến sẽ không dễ dàng bỏ qua nhưng Túc vương thân phận tôn quý, hắn chỉ có thể im lặng cam chịu.



Nhưng hắn không thể phó thác Phó Dung đang lâm nguy cho Từ Tấn trông

coi, đặc biệt là khi Phó Dung nỉ non tên chữ của hắn, sao hắn có thể

nhẫn tâm rời đi?



"Đa tạ Tứ ca trượng nghĩa, chỉ là để Tam cô nương lưu lại không ổn, vẫn
vị rộng lượng bỏ qua."



Nàng mơ hồ nhớ được, nàng kêu tên chữ của Từ Yến.



Từ Tấn khẽ gật đầu.



Từ Yến trấn an: "Tam cô nương không cần lo lắng, chuyện phát sinh ở đây, nữa từ cũng không truyền ra ngoài."



Phó Dung không nhìn hắn, buông mi cảm kích: "Nếu như thế, Phó Dung vô

cùng cảm kích. Thế tử, bây giờ trở về ta sợ chọc người hoài nghi, mong

thế tử sắp xếp cho ta lặng lẽ trở lại xe ngựa Phó phủ, ta sẽ phái Lan

Hương báo cho mẫu thân thân thể ta không thoải mái nên về trước, không

biết thế tử có hay không phương tiện?"



Từ Yến sao có thể không đáp ứng?



Vừa muốn mở miệng, Từ Tấn cướp lời: "Việc này càng ít người càng tốt,

nếu Phó cô nương tín nhiệm, bản vương phái Hứa gia đưa ngươi lên xe."



Phó Dung mím môi, gật đầu. Dầu gì Từ Tấn cũng là vương gia, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bức bách nàng, dù sao bằng những thủ đoạn kia của hắn, thật muốn nàng, sớm đã….



Từ Yến không yên tâm, thấp giọng nói: "Ta đưa Tam cô nương một đoạn đường?"



Phó Dung vẫn còn hối hận sao mình lại gọi tên chữ của Từ Yến, nên không muốn làm hắn hy vọng, lắc đầu, nhìn Hứa gia.



Hứa gia ngầm hiểu, cáo từ Từ Tấn, đi trước dẫn đường.



Phó Dung dẫn Lan Hương vẫn còn mờ mịt theo sau, đi ngang qua Tề Sách thì nàng khựng lại một chút, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người,

một cước đạp lên mặt Tề Sách, hung hăng nghiền.



"Cô nương!" Lan Hương nhìn Phó Dung như thể nhìn thấy quỷ. Cô nương nhà

nàng tinh nghịch nhưng chưa từng có hành động hung ác như vậy, chớ nói

chi ở trước mặt hai nam nhân, một người là thế tử Quận vương phỉ, một

người nghe nói hình như là vương gia, nếu phu nhân biết nhất định sẽ

phạt cô nương.



Phó Dung không thèm quan tâm, càng dẫm càng dùng sức, nhiều lần bị Tề

Sách ám toán, không nhân cơ hội trả thù nàng thật nuốt không trôi. Còn

dáng vẻ tiểu thư khuê các gì đó cũng chỉ là để người khác nhìn, Từ Yến

và Từ Tấn là những kẻ nàng muốn tránh càng xa càng tốt, nếu bọn họ thấy

nàng thô lỗ mà phản cảm, nàng cầu còn không được.



Phát tiết xong, Phó Dung quay người rời đi.



Sau lưng nàng, Từ Tấn mỉm cười nhìn theo.



Từ Yến cũng muốn cười, cười nàng thẳng thắn khả ái nhưng cười không nổi, rối bời nhìn Tề Sách đang hôn mê.