Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 47 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Campham



Đi cách hòn non bộ một đoạn khá xa, Phó Dung mới chân chính bình tĩnh lại.



Việc Liên Kiều bị Tề Sách mê hoặc, trợ trụ vi ngược không có gì kỳ quái, loại khuôn mặt



trời sinh như Tề Sách, tận lực mượn sức thì có mấy nữ nhân có thể thoát

khỏi? Chớ nói chi một tam đẳng nha hoàn, đến nàng nếu không sống lâu

một đời, sợ cũng lọt hố.



Nàng buồn bực là vì Từ Tấn kịp thời xuất hiện cứu nàng, dù ghét thế nào

cũng cảm kích hắn, nhưng một vương gia như hắn tới hoa viên làm gì?

Chẳng lẽ hắn chưa chết tâm, biết nàng ở Quận vương phủ nên muốn gặp

nàng, không ngờ vô tình phá vỡ âm mưu của Tề Sách?



Hứa gia đang đi đột nhiên vọt đến sau một bụi hoa, dùng ánh mắt tỏ ý bảo chủ tớ các nàng cũng trốn đi.



Phó Dung tạm thời thu hồi nghi hoặc, lặng lẽ trốn bên cạnh Hứa gia, Lan Hương khẩn trương túm lấy cánh tay nàng.



Một vài gã sai vặt hì hục nâng một cái bể cá đi qua.



Một lát sau, Hứa gia xem xét chung quanh mới vẫy tay gọi các nàng.



Sau hai, ba lần như thế, Phó Dung có kinh không hiểm bước lên xe ngựa

Phó gia, Lan Hương cũng vào theo, giúp nàng chải đầu. Tiểu thư ra ngoài

làm khách, vì đề phòng ngộ nhỡ, thiếp thân nha hoàn như Lan Hương đều mang theo lược trong người.



Phó Dung nhắm mắt, do dự có nên nói việc này cho phụ mẫu, Hứa gia bên ngoài đột nhiên mở miệng, dọa nàng nhảy dựng.



Không phải hắn đi rồi sao?



"Hứa thị vệ có chuyện gì sao?" Phó Dung nhìn về phía màn xe. Xe phu

không biết đi nơi nào, tùy thời có khả năng trở về, Hứa gia này quá

liều.



Hứa gia thấp giọng nói: "Phó cô nương, vừa rồi bị trúng dược chỉ cần

ngâm nước lạnh sẽ có thể trấn áp, vương gia vốn định đưa cô nương hồi

phủ nhưng thế tử đột nhiên xuất hiện, hiểu lầm vương gia có lòng ác ý, không chịu cho vương gia mang cô nương đi. Vương gia lo lắng cô nương

an nguy, mệnh ta lấy giải độc hoàn cho cô nương sử dụng. Chỉ sợ cô nương không biết, giải độc hoàn này là vương gia ngẫu nhiên đoạt được, có thể giải thiên hạ đa số độc, tổng cộng chỉ có bảy viên, vô cùng trân quý.

Hiện giờ vương gia vì cô nương mà hao phí mất một viên, mảnh tâm ý này,

vương gia nội liễm không muốn cô nương biết, Hứa mỗ thân làm thuộc hạ,


Tề Sách duy trì tư thế quay đầu, chờ một lát, nhìn tấm thảm trải trên mộc sàn dưới chân: "Đánh đủ rồi sao?"



Từ Yến không thể tin nhìn Tề Sách, trước nay chưa từng thất vọng: "Rốt

cuộc ngươi xảy ra chuyện gì?" Cái kia thiếu niên tài nghệ xuất chúng

hiên ngang đứng trên sân luyện võ, cái kia thư sinh ôn thuận tự tin đối

đáp trước mặt đại nho, sao đột nhiên biến thành dạng này?



Tề Sách không trả lời, lau vết máu bên khóe miệng, chậm rãi đứng lên:

"Thế Tử muốn bắt ta, Bá Ngọc ở nhà tùy thời cung kính chờ đợi."



Hắn thong dong rời đi, không có ai ngăn cản.



Hứa gia lặng lẽ trở về: "Vương gia, Tề Sách đi rồi, nhìn hẳn là cùng thế tử động thủ quá."



Từ Tấn nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.



Hứa gia lộ vẻ nghi hoặc, hắn cho rằng vương gia hội châm chọc hai câu, lại phát hiện thần sắc Từ Tấn vẫn như thường.



Vì Lục điện hạ sao? Vương gia thân làm huynh trưởng, cảm động lây?



"Đêm nay lại đi Phó gia một chuyến, thổi một lần hương là đủ."



"Dạ, thuộc hạ hiểu." Hứa gia thấp giọng đáp ứng, thấy Từ Tấn không có chỉ thị gì khác mới lặng lẽ lui ra ngoài.



Phù Cừ viện.



Đêm khuya tĩnh lặng, Phó Dung không có nửa điểm buồn ngủ.



Trong phòng lưu lại một chung đèn, nàng khép áo tựa vào đầu giường, cầm gương nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve phía trên môi.



Vết máu sâu như vậy nhìn như muốn xuất huyết, khi nào mới tan a?



Đang phát sầu, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, Phó Dung

cười lạnh, nàng biết Từ Tấn không có hết hy vọng, quả nhiên lại tới nữa!



Vội vàng cất kỹ chiếc gương, Phó Dung lặng lẽ kéo chăn nghiêng người nằm xuống, giả bộ ngủ.



Đêm nay không cho hắn một ấn, nàng sẽ không mang họ Phó