Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 48 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Campham
Khi Từ Tấn tới thấy phòng Phó Dung vẫn sáng đèn, nên nghĩ
nàng lại ở trên giường giày vò tầm phào, tim không khỏi đập nhanh, đặc
biệt cẩn thận bước vào phòng, ai ngờ trong phòng im ắng, loáng thoáng
thấy dáng người yểu điệu nằm nghiêng sau màn lụa mỏng.
Từ Tấn tiếc nuối vì không thấy được đùi ngọc, một lát nàng tỉnh, hắn
không thể xằng bậy, đại khái đêm nay không chiếm được tiện nghi rồi.
Nàng vừa bị kinh hãi lớn như vậy, hắn lại nghĩ đến cái kia thì cũng không hợp thời.
Thuần thục vén màn lụa lên, Từ Tấn cúi người, định nhân lúc nàng ngủ
trộm ngó nhiều một chút. Từ Tấn đưa tay, định vén những lọn tóc đen
huyền che khuất nửa khuôn mặt ra phía sau.
Phó Dung vẫn chờ hắn tới gần.
Cảm giác tay kia đang dần tới gần mặt mình, Phó Dung đột nhiên mở mắt,
kinh hãi khẽ gọi một tiếng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng không chút
lưu tình cào lên mu bàn tay Từ Tấn để lại ba đạo vết máu vô cùng bắt
mắt!
Từ Tấn đau đến mức hít khí, lại sợ kinh động gia đinh Phó gia nên bất chấp đau đớn che miệng Phó Dung lại: "Là ta!"
Phó Dung kinh hồn chưa định, ngơ ngác nhìn hắn, đợi Từ Tấn thu tay lại,
nàng mới trốn vào chăn khóc nức nở… Một nửa là giả khóc, một nửa là thật sự.
Hắn dựa vào cái gì nhiều lần xâm nhập khuê phòng của nàng? Hắn dựa vào cái gì bóp nàng mạnh như vậy?
Từ Tấn phát hoảng, chân tay luống cuống, biết nàng sợ cái gì nên thấp
giọng giải thích: "Đừng khóc, ta cam đoan không chạm vào nàng. Sáng mai
ta phải xuất phát, qua đêm nay sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa mà lại
muốn nói với nàng mấy câu."
"Ta và vương gia có gì để nói? Đừng nghĩ cứu ta một mạng thì muốn làm gì thì làm. Dầu gì ta cũng là nữ nhi tứ phẩm tri phủ, quan gia tiểu thư,
vương gia muốn đến thì đến muốn đi thì đi, chẳng phải đem nơi này trở
thành nơi phố phường tràn ngập ong đùa bướm lượn sao?"
Phó Dung vừa ủy khuất vừa căm giận lý lẽ.
Nói tới cái này, Từ Tấn liền đuối lý, hắn thông minh lảng sang chuyện
khác: “Phụ mẫu nàng không hoài nghi chứ? Bên Quận vương phủ nàng yên
tâm, nha hoàn kia đã chết, thi thể bị phát hiện cũng sẽ không liên lụy
Phó Dung giật mình phát hiện chẳng biết lúc nào Từ Tấn đã quỳ trước mặt
nàng, hai tay chống hai bên ván giường, khuôn mặt tuấn tú gần như chỉ
cách nàng một cái quạt tròn.
"Ngài..."
"Đáp ứng ta, ta điều phụ thân nàng vào kinh." Từ Tấn nhìn chằm chằm ánh mắt thủy nhuận, dùng ngữ khí ôn nhu nhất dụ dỗ.
Khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ tràn đầy ôn nhu, mắt phượng sáng ngời
thẳng tắp nhìn vào sâu đáy lòng nàng, lặng lẽ cám dỗ nàng. Đầu óc Phó
Dung ngừng chuyển động, miệng giật giật...
Từ Tấn lại không chờ nổi nữa, cụng vào trán nàng, giựt quạt tròn ra khỏi tay nàng. Phó Dung hoàn hồn, cây quạt đã bị lấy mất: "Ngài..."
"Ta không nhìn, ta nhắm mắt lại." Từ Tấn nhẫn nại dỗ dành, khẽ chạm vào
môi nàng, âm thanh nhẹ như nói mớ: "Ta không nhìn, Nùng Nùng, ta tốt với nàng như vậy, nàng cho ta hôn một cái?"
Phó Dung theo bản năng lẫn trốn.
Từ Tấn chấp nhất truy tìm, đụng chạm liên tục gián đoạn, so liên tục thân mật càng tham người.
Phó Dung trong đầu càng ngày càng hỗn độn.
Đây là giao dịch công bằng, tất cả đều phụ thuộc vào một câu của Phó
Dung nhưng thật khó có thể lựa chọn, muốn trốn sự giam cầm của hắn, muốn tranh thủ càng nhiều thời gian suy xét,… Từ Tấn lại nghĩ nàng do dự,
vui sướng nâng lên mặt nàng, hôn nhẹ một đường từ lông mi đến gò má:
"Nùng Nùng, nàng thật thơm, Nùng Nùng..."
Nàng thật thơm, hắn chưa thỏa mãn bao nhiêu đã phải buông tay, bỗng
nhiên tách chân nàng ra, lê gối tiến lên, bàn tay to nâng mông nàng lên, một tay khác ôm chặt eo nàng, hôn thật sâu.
Phó Dung chống cự, một lát nắm chặt, một lát buông ra, kịch liệt giãy giụa. Cuối cùng, nàng lựa chọn thuận theo.
Từ Tấn ra điều kiện, nàng không thể cự tuyệt, Từ Tấn thẹn quá hoá giận, sau khi hồi kinh có thể ngáng chân phụ thân.
Không cự tuyệt, chỉ có thể tiếp nhận.
Đương nhiên nàng không nguyện ý gả cho hắn, nhưng nàng nguyện ý cược một trận, cược tâm nam nhân này. Thắng, nàng là vương phi, thua vẫn là
vương phi.
Nàng không muốn gạt hắn, là chính hắn tự nguyện.