Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 49 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: Campham​



Hai tay Từ Tấn bắt đầu không thành thật, Phó Dung bừng tỉnh, vội vàng ngăn lại.



Từ Tấn cũng biết đêm nay chỉ có thể làm tới đây, lưu luyến hôn nhẹ môi

nàng, chống cằm lên vai nàng thở dốc. Bên tai nghe tiếng hít thờ dồn dập của nàng, Từ Tấn nuốt nuốt nước miếng, quay người dựa vào đầu giường,

ôm Phó Dung trong ngực: "Đồng ý gả cho ta?"



Đồng ý, nên không đẩy hắn ra.



Tâm trạng Từ Tấn rất tốt. Nữ nhân yêu không phải tiền tài thì là quyền

thế, hắn đều cho nàng, thời gian dài, còn sầu nàng không động tâm?



Nơi nào đó của nam nhân phong độ hiên ngang, cách xiêm y chống đỡ nàng,

Phó Dung không dám lộn xộn, xấu hổ chôn trong ngực Từ Tấn, thuận tiện

che khuất dấu móng tay bị hắn bóp.



Sườn mặt đỏ rực lộ ra bên ngoài, Kiều Kiều xấu hổ, Từ Tấn kìm lòng không được lại cúi đầu hôn nàng, không đụng tới mặt, liền hôn lỗ tai nàng:

"Không dám nhìn ta? Nùng Nùng yên tâm, về sau muốn gì cứ nói ta biết,

chỉ cần làm được, ta đều sẽ cho nàng."



… Hô hấp nóng rực thiêu đốt. Lỗ tai Phó Dung sợ nhất là nhột, vội giơ

tay bịt tai lại, Từ Tấn mỉm cười, dứt khoát hôn vào lòng bàn tay trắng

mịn. Từ Tấn biết nàng mẫn cảm, mẫn cảm tới mức đời trước cái gì ôn tồn

đều không cần, động hai cái nàng đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ tay nàng cũng sợ chạm vào.



"Nùng Nùng, nàng là trời sinh vưu vật." Hắn không keo kiệt khen ngợi.



“Vương gia đừng nói nữa!" Mắt thấy hắn không ngừng chiếm tiện nghi, Phó

Dung thấp giọng quở trách, bịt mũi nghĩ từ trên người hắn đi xuống:

"Vương gia vừa nói ta muốn cái gì ngài cũng đáp ứng, vậy mời vương gia

buông ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện, được không?"



Mỹ nhân trong ngực, Từ Tấn luyến tiếc rời xa, ỷ vào quan hệ đã định, vô

lại: "Thế này nói cũng được, ngày mai ta đi rồi, lần sau tái kiến không

biết là khi nào, nàng thương ta để ta ôm nhiều một lát?"



Lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng cao hứng, cao hứng mới được hôn, nghĩ tới

nàng mềm mại nhu thuận, đương nhiên lời dễ nghe nào Từ Tấn cũng có thể

nói. Từng cảm thấy cùng nàng quấn quýt mới là khoái hoạt nhất, bây giờ

nhìn nàng đùa khí làm nũng, nhìn nàng nguôi giận thuận theo, Từ Tấn mới


Từ Tấn lặng lẽ cười, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Tay là thương nhẹ, thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn, nàng nói nên phạt hay không?"



Lúc này Phó Dung mới nhớ!



Thấy nàng nhớ ra, Từ Tấn không có lập tức áp sát đi, mà là đi ra màn lụa.



Phó Dung khẩn trương nhìn chằm chằm hắn, không hiểu hắn muốn làm gì, muốn chạy, trốn được sao?



Đang nghĩ ngợi, trong phòng đột nhiên tối.



Một màu tối đen, nam nhân lại trở về, Phó Dung tránh qua bên cạnh, bị

hắn đè xuống đường: "Ta tắt nến, nàng không cần lo bị ta nhìn thấy dấu

ấn đi?"



"Thả ta ra!" Thân thể bị ngăn chặn, Phó Dung ra sức đẩy bả vai hắn, chỉ cảm thấy lần này hắn sẽ không dễ dàng thu tay lại.



"Nùng Nùng đừng sợ, ta chỉ hôn nàng, nàng đừng hòng thoát, ngoan ngoãn cho ta hôn..."



Thở nhẹ nói xong câu này, Từ Tấn nâng đầu tiểu cô nương, lại ngăn chặn nàng.



Hắn cam tâm tình nguyện sủng nàng, nàng không thành thật, hắn cũng muốn

trừng phạt, miễn cho nàng thị sủng sinh kiều, coi trời bằng vung.



Ban đêm yên tĩnh, nàng phí công giãy giụa, là hắn cường thế trấn áp.



Không biết quá bao lâu, Từ Tấn rốt cuộc từ trên người Phó Dung dời đi,

vừa mang giày vừa dặn dò: "Ta đi rồi, nàng đừng để ý đến Tề Sách, hắn

dám chạm vào nàng, tự nhiên không có kết cục tốt."



Phó Dung nhắm mắt, thở gấp như người mới vận động mạnh.



Từ Tấn hưởng thụ nghe một lát, hôn một cái: "Nàng cũng thích phải không? Ta mong lần sau gặp lại nàng sẽ không chọc ta sinh khí."



Phó Dung không hề nhúc nhích, âm thầm nắm chặt đệm giường.



Hắn đắc ý cái gì? Có bản lãnh cuối cùng cũng chết sớm?



Nàng chờ ngày đó.