Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 50 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên Phó Dung làm là sờ chiếc gối nhở bên cạnh gương.



Không ngờ thoáng cái đã đụng phải vật gì đó.



Phó Dung nhíu mày, quả nhiên là khối ngọc bội văn long của Từ Tấn.



Nghĩ tới chuyện bị hắn hôn xém chút nghẹt thở tối qua, Phó Dung giận dỗi nhét ngọc bội xuống dưới gối, cầm gương nhỏ kiểm tra môi.



Da Phó Dung trắng chẳng kém làn da non nớt của Quan ca nhi bao nhiêu nên dấu móng tay dù nhạt rất nhiều vẫn nhìn thấy rõ ràng. Phó Dung áo não

đập giường, hờn dỗi một lát mới soi gương lại, dùng móng tay cái sờ sờ,

phát hiện nguyệt nha ấn Từ Tấn lưu lại còn lớn hơn nàng hai vòng, nhất

thời mắng Từ Tấn cẩu huyết phun đầu.



Nhưng mắng thế nào cái dấu đó vẫn còn.



Vết sẹp trên người có thể dùng y phục che giấu, vết thương trên trán có

thể dùng hoa điền hoặc son phấn che giấu nhưng dưới mũi, nàng phải làm

sao?



Sau khi rửa mặt, Phó Dung đưa lưng để nha hoàn xoa bóp lưu thông máu vừa phân phó: "Mai Hương nói với phu nhân hai ngày này ta không dùng cơm ở

tiền sảnh, chú ý đừng để Nhị thiếu gia nghe, miễn cho hắn nhiều chuyện."



Trên dưới Phó phủ ai ai cũng biết tính tình tam cô nương, Mai Hương nhịn cười đi tới tiền viện.



Còn một lúc nữa mới tới bữa sáng, vợ chồng Phó Phẩm Ngôn cùng bồi Quan

ca nhi, nghe Mai Hương đến báo, Phó Phẩm Ngôn buồn bực hỏi thê tử: "Bóp

thành cái dạng gì?" Hôm qua nữ nhi kiên trì không chịu cho lang trung

xem, hắn muốn xem, cũng bị đuổi ra ngoài.



Kiều thị vừa tức vừa cười: "Thiếp cũng không thấy, may mắn ngày thường Lan Hương hầu hạ tốt, nếu không khẳng định sẽ bị phạt."



"Không đánh đòn!" Quan ca nhi nghe hiểu hai chữ bị phạt, mau chóng chạy đến bên giường, che mông khẩn trương nhìn mẫu thân.



Trẻ con ba tuổi đáng yêu, lúc quậy phá cũng làm Kiều thị nỗi nóng, giống Phó Thần hồi nhỏ, không tránh khỏi bị đánh hai cái.



Phó Phẩm Ngôn cười ha ha: "Quan ca nhi thật thông minh, lát ăn cơm xong

con qua chơi với Tam tỷ tỷ." Tránh đại nhân bọn họ, không đến nổi ngay

cả đệ đệ cũng không chịu gặp?



Vì thế Phó Dung vừa ăn sáng xong, Kiều thị liền phái nhũ mẫu bế Quan ca nhi tới.



Phó Dung mau chóng phân phó Lan Hương dọn dẹp giấy bút trên bàn thấp, lại mệnh Mai Hương trông Quan ca nhi để nhũ mẫu về trước.



“Tam tỷ tỷ!" Quan ca nhi chập chững bước vào, thấy Phó Dung nằm trên giường thì lon ton chạy tới.



Phó Dung vốn còn do dự có nên dùng quạt tròn che giấu, vừa thấy đệ đệ,

lập tức vứt dấu móng tay ra sau đầu. Tỏ ý bảo hai nha hoàn đi xuống,


Lương Ánh Phương đứng bên cửa sổ, đâm mấy lỗ nhỏ trên cửa sổ, hả hê nói: "Đúng vậy, có điều hôm nay có ngươi nên Lý thúc phải làm một cánh cửa

sổ."



Phó Dung buồn cười nhìn bốn cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, cuối năm nàng phải

vào kinh, Lương Ánh Phương gả cho Tam thiếu của Viên gia ở Tây Bắc, hai

người chỉ còn nửa năm này để vô tư đùa giỡn.



"Ánh Phương, tháng sau đại ca nhà đại bá của ta thành thân, ta phải đến

kinh thành, ngươi thích lễ vật gì không, ta sẽ mua cho ngươi." Nàng nắm

tay tỷ muội tốt nói.



Lương Ánh Phương không hứng thú nhiều với lễ vật, tò mò hỏi nàng: "Vậy khi nào ngươi về?"



Phó Dung cũng không biết cụ thể: "Khoảng cuối tháng 5 hoặc đầu tháng 6."



Lo lắng nàng lại bị Tề Sách ám toán, mẫu thân muốn nàng lưu lại Hầu phủ. Phó Dung cũng muốn lưu lại kinh thành nhưng đó là cả nhà cùng dọn qua,

chỉ mình nàng, nàng sẽ nhớ mọi người, không có cha mẹ bên người, muốn ra ngoài nàng phải được đại bá mẫu Hầu phu nhân Lâm thị đồng ý. Đời trước, tuy Phó Dung chỉ ở Hầu phủ năm tháng, lại không thiếu cảm nhận được lão thái thái và Lâm thị mịt mờ khinh thường.



Cha mẹ không đi, nàng chính là ăn nhờ ở đậu, làm gì cũng bó tay bó chân.



Nên Phó Dung đã quyết uống xong rượu mừng liền về với mẫu thân.



Hai người vừa lột hạt dưa vừa trò chuyện, trò chuyện một chút bên ngoài

đột nhiên náo nhiệt. Không cần Lương Ánh Phương nhắc nhở, Phó Dung lập

tức nhích đến gần cửa sổ, xuyên qua hai lỗ nhỏ nhìn ra ngoài.



Hai mươi thiếu niên cường tráng đứng trên sân luận võ, phóng tầm mắt, nhìn ca ca nhà mình thế nào đều là yếu nhất.



Lương lão gia và Phó Phẩm Ngôn song song ngồi trên võ đài, phụ thân Lương Ánh Phương và Lương đại lão gia chủ chủ trì tỷ thí.



"Sao hắn tới đây?"



Lương Ánh Phương nghi hoặc lên tiếng, Phó Dung bản năng nhìn về phía

cổng viện, liền thấy Từ Yến mặc cẩm bào thiên thanh mây văn đi vào,

khuôn mặt khôi ngô đắm chìm trong ánh nắng, ôn nhuận như mĩ ngọc hiện

thế.



Thân phận hắn tôn quý, Phó Phẩm Ngôn và Lương lão gia tử đều đứng dậy nghênh đón.



Từ Yến khiêm tốn có lễ, sau khi ngồi xuống, lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt chậm rãi đảo qua một cánh cửa sổ trên lầu hai.



Phó Dung không tự chủ được trốn tránh, âm thầm cắn môi.



Không phải tên này cố ý tới tìm nàng chứ?