Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 51 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Campham
Thứ tự vòng đầu tiên luận võ so chiêu, hôm qua đã xác định
Lương Ánh Phương thì thầm với Phó Dung: "Ca ca ngươi và Phương sư huynh sếp thứ hai từ dưới lên."
"Ngươi xem đi, tới phiên họ thì gọi ta." Mục đích của Phó Dung là tới
xem ca ca thi thố, không có Từ Yến nàng còn nhiệt tình xem, hiện tại thì cụt hứng ngồi cắn hạt dưa.
Nhìn Lương Ánh Phương tùy tiện cẩu thả, thật ra là người rất tâm lý,
thấy Phó Dung đột nhiên không còn hưng phấn lúc đầu, lại thỉnh thoảng
phát hiện Từ Yến nhìn về hướng các nàng đang trốn, dần dần hiểu được,
rời cửa sổ, nhích đến gần người Phó Dung nói nhỏ: "Từ Yến tới nhìn
ngươi?" Nàng tự biết lượng sức, Từ Yến tuyệt không xem trọng mình.
"Nói nhảm." Phó Dung ném vỏ hạt dưa vào Lương Ánh Phương.
Lương Ánh Phương xì một tiếng, phất tay tỏ ý bảo Lan Hương và nha hoàn
của mình ra ngoài, nhìn chằm chằm Phó Dung: "Còn giả trang với ta. Nhưng con người Từ Yến không sai, bộ dạng tốt, gia thế tốt, theo đuổi đến mức này hẳn là thật lòng, ngươi không cảm động? Ngươi mà ngụy biện ta sẽ
đuổi ngươi ra ngoài, ta có bí mật gì cũng không có giấu ngươi."
Đây cũng là nói thật.
Sau này, Lương Ánh Phương thích tam thiếu gia của Viên gia, người mời
Lương gia áp tải hàng hóa, không chút nào giấu diếm nói cho nàng biết.
Phó Dung nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng bị phát hiện, còn giấu giếm chắc
chắn sẽ ảnh hưởng tình bằng hữu, phát sầu nói: "Hình như hắn thích ta
nhưng ta không thích. Ngươi nghĩ xem, Từ Tịch giao hảo với Tề Trúc, Tề
Trúc vì chuyện trong tiết Nguyên Tiêu mà giận chó đánh mèo ta, Từ Tịch
không oán ta mới lạ? Hôm đó ngươi không đi, không thấy Từ Tịch trừng ta
thế nào đâu."
Lương Ánh Phương giận dữ: "Nàng bị thương liên quan gì ngươi, chính mình không được lại chửi bới người khác, thật là, thật là xứng đáng!"
Phó Dung cúi đầu cắn hạt dưa.
Lương Ánh Phương nghĩ tới chuyện Phó Dung mà gả vào Quận vương phủ, sống chung với cô em chồng bá đạo, không nói đạo lý, không biết sẽ chọc ra
bao nhiêu chuyện phiền lòng: "Ngươi nghĩ vậy được rồi, đừng thấy Từ Yến
tốt mà cắm đầu vào, nghe nói hắn rất sủng muội muội, ngộ nhỡ tương lai
cãi nhau với Từ Tịch, ai biết hắn bênh ai?"
Phó Dung cười trộm: "Vậy sau khi tỷ tỷ ta đến nhà ngươi, ngươi và tỷ tỷ ta cãi nhau, Lương đại ca giúp ai?"
chặt không buông, nghe tiếng Lương Ánh Phương và Lan Hương vội vàng chạy tới, lại nhìn thiếu niên một mực khăng khăng, Phó Dung nhẫn tâm nâng
tay phải.
"Ba", Lương Ánh Phương ngừng bước chân, cũng đánh văng tay Từ Yến ra.
Từ Yến khó tin nhìn Phó Dung.
Đôi mắt đẹp cười rộ lên như tinh quang, lúc này lại lạnh lẽo vô tình như kết băng mặt hồ.
Từ Yến trân trân lùi lại, sắc mặt như hỏa thiêu, tâm rơi vào hầm băng.
Hóa ra nàng không thích hắn.
"Xin lỗi, Vân Thăng thất lễ, Tam cô nương yên tâm, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ phiền nhiễu cô nương."
Một câu rầm thấp, Từ Yến quay người rời đi.
Phó Dung giật giật khóe môi, cuối cùng có mở miệng, nhìn theo bóng dáng nam nhân yêu thương nàng nhất rời đi càng lúc càng xa.
Thật ra nàng muốn nói với hắn vài lời.
Nàng muốn chúc hắn tương lai gặp được cô nương biết trân trọng hắn, lưỡng tình tương duyệt, hạnh phúc mỹ mãn.
Nàng muốn chúc hắn đời này không ưu không sầu, cả đời thuận lợi trôi chảy.
Nhưng, nói ra có ý nghĩa gì?
Nhiều một câu quan tâm, thêm một phần hi vọng.
Qua khúc cua, rốt cuộc nhìn không thấy.
Phó Dung ngẩng đầu.
Ánh nắng xuyên qua lá liễu rọi xuống, nhẹ nhàng nhảy nhót trên khuôn
mặt đẹp đẽ nõn nà, lần lượt tái hiện từng cảnh từng khoảng khắc nàng và
Từ Yến tình cành ý thiếp, ngọt ngào hoặc ưu sầu, cưỡi ngựa xem hoa.
Phó Dung nhắm mắt lại.
Vẽ lông mày tình nghĩa tận, từ đây là người qua đường.
Nàng và Từ Yến, thật sự không còn liên can nữa.