Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 52 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Campham
Mùng mười tháng năm, Phó Định thành thân.
Tín Đô thành cách kinh thành hơn 500 lí, nếu ra roi thúc ngựa, ba canh
giờ là tới nhưng ngồi xe ngựa, một ngày đi hơn trăm dặm nên đến hai lăm
tháng tư Phó Thẩm Ngôn mới để mẹ con Kiều thị xuất phát, tới kinh thành
nghỉ ngơi mấy ngày vừa vặn tới đoan ngọ.
Kiều thị luyến tiếc trượng phu, càng luyến tiếc nhi tử bảo bối, chuyến đi này là hơn một tháng.
Mõ đánh canh hai, thấy thê tử ôm nhi tử không chịu ngủ, Phó Phẩm Ngôn thở dài: "Nếu không nàng dẫn Quan ca nhi theo đi."
Vì giữ chức ở Giang Nam, núi cao đường xa, con cái lần lượt lớn lên, đứa này có thể đi xa thì đứa kia còn quá nhỏ, thấm thoắt mấy chục năm chưa
về lại kinh thành. Lần này đích trưởng tôn Phó gia thành thân, họ lại
chuyển đến Tín Đô, hắn công vụ quấn thân nên bắt buộc thê tử phải đi
thay.
Kiều thị hôn nhẹ khuôn mặt nhi tử đang say ngủ, lắc đầu: "Quan ca nhi
còn nhỏ, đường xa xóc nảy, người lớn có thể nhẫn, thằng bé sao chịu nổi. Thiếp chỉ sợ thằng bé nhớ mẹ, nửa đêm dậy khóc?"
Phó Phẩm Ngôn ôm lấy bà: "Còn có Uyển tỷ nhi mà, nàng quên Uyển tỷ nhi đã từng chiếu cố Tuyên Tuyên rất tốt sao?"
Nghĩ tới trưởng nữ dịu dàng hiểu chuyện, Kiều thị thoáng an tâm, lau
nước mắt, đặt nhi tử xuống giường, quay người chôn vào ngực trượng phu:
"Vậy còn ngươi, lần đầu chúng ta tách ra lâu như vậy, ngươi có nhân lúc
ta không ở nhà tìm người khác?"
Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ cười, vừa hôn vừa nói nhỏ: "Vậy tối nay chúng
ta thanh toán trước một tháng này luôn?" Năm đứa nhỏ, bốn đứa đã lớn,
sao có thể vì ham muốn nhất thời mà chạm vào người khác, thê tử thương
tâm con trẻ lại giận lẫy? Một tháng thấm gì so với thời gian mười tháng
mang thai.
Kiều thê dưới thân không chờ đợi được giơ chân lên, quấn lấy eo ông như dây leo.
Sắp xa cách, hai vợ chồng tự nhiên có trăm loại lưu luyến. Bên Hải Đường viện, Phó Dung hưng phấn ngủ không yên, quấn Phó Uyển nói chuyện:
"Chúng ta đi rồi, tỷ tỷ có nhớ chúng ta không? Ai, nếu tỷ đi cùng thì
vui biết mấy, trên đường có thể nhìn trộm Lương đại ca."
Năm nay Phó Định mười chín, lớn hơn Phó Thần hai tuổi, hiện giữ chức Vũ
Lâm vệ chính lục phẩm bách hộ, là tuổi trẻ tài cao trong đám đệ tử huân
quý quen ăn ngon mặc đẹp, ham ăn biếng làm, không có chí tiến thủ. Năm
ngoái, Phó Thần vào kinh đưa lễ tết, biết Phó Thần luyện võ, Phó Định
cùng Phó Thần luận võ không phân thắng bại.
Từ nhỏ Phó Định đã được gia giáo vô cùng nghiêm khác, huynh đệ đoàn kết
giúp đỡ nhau mới là chính đạo, lại ví dụ mấy gia đình vì nội bộ tranh
đấu mà suy tàn Lúc trước Phó Định chỉ có một đệ đệ đồng bào nên cảm nhận không sâu, sau khi đánh với Phó Thần mới thật sự hiểu đạo lý. Hai huynh đệ đều có bản lĩnh, sóng vai mà đi giành không ít công to, như tranh
đấu lẫn nhau như hai hổ tranh chấp, dù một phương thắn cũng là trọng
thương, lúc nghĩ lại muốn khôi phực cũng phải nhìn sài lang hổ báo xung
quanh có nguyện ý hay không, nên Phó Định rất coi trọng Phó Thần.
Được Phó Định chiếu cố, Phó Thần cũng kính trọng hắn như huynh trưởng, hướng hắn giới thiệu em rể Lương Thông.
Ba người khách sáo một phen, Phó Định quay người đi tới trước xe ngựa,
cung kính hành lễ trước xe ngựa: "Vì hôn sự của Hành Chi làm thím và hai muội muội lặn lội đường xa, Hành Chi thật xấu hổ."
Kiều thị vén nửa bên màn xe lên.
Phó Định nghe động tĩnh, ngẩng đầu.
Năm đó lão Hầu gia được mệnh danh là mĩ nam kinh thành, con trai dưới
gối đều dáng vẻ đường đường, trưởng tử Phó Phẩm Xuyên nho nhã thư sinh
hơn Phó Phẩm Ngôn hơn ba phần anh khí, chỉnh thể xem ra hai huynh đệ là
không phân biệt. Kiều thị thấy dung mạo Phó Định tương tự Phó Phẩm Xuyên sáu phần lại nhớ đến cảm giác lần đầu gặp Phó Phẩm Xuyên năm đó.
Thoáng chớp mắt, con cái đều đã lớn.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh.
Kiều thị khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: "Hành Chi khách sáo, đích trưởng tôn
Phó gia thành thân, thím cao hứng còn chưa kịp, sao lại ngại mệt? Chỉ là hai đứa nhỏ ngồi không yên, chúng ta tới nhà hãy chuyện trò tiếp."
Phó Định không khỏi nhìn bên cạnh Kiều thị.
Phó Dung ngọt ngào gọi: "Đại ca", Phó Tuyên khách sáo mỉm cười.
Lần đầu gặp hai đường muội đều dung mạo xuất chúng, Phó Định ngẩn ra: "Tam muội, Lục muội vất vả, chúng ta hồi phủ."