Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 53 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Campham
Luận khí phái, tòa nhà của Cảnh Dương hầu phủ nằm ở vị trí đắc địa, tấc
đất tấc vàng ở kinh thành, hơn xa các gia đình huân quý ngang hàng khác. Năm đó lão Hầu gia theo Khai tổ hoàng đế nam chinh bắc thảo, lập vô
vàng công lao hiển hách, sau khi triều cục ổn định, Khai tổ hoàng đế nhớ Phó gia đông con nên cố ý thưởng một tòa nhà lớn.
Đáng tiếc qua mấy đời, quyền thế của Cảnh Dương hầu phủ hiện tại lại
không bằng lúc trước, ngay cả nhân khẩu cũng suy giảm, ba huynh đệ Phó
Phẩm Xuyên, lão Tam chết sớm, Phó Phẩm Ngôn ra ngoài nhiều năm chưa về,
tòa nhà lớn như vậy lại có vẻ trống vắng.
Nhưng ít người cũng tốt, không sợ thiếu chỗ ở.
Sau khi Phó Phẩm Ngôn thăng chức tri phủ Ký Châu, Phó Phẩm Xuyên cảm
thấy sớm muộn gì Phó Phẩm Ngôn cũng chuyển vào kinh, liền bàn bạt với
lão thái thái tu sửa hai viện. Đông viện lưu cho gia quyến Phó Phẩm
Ngôn, tương lai Phó Thần và Phó quan cưới vợ sinh con cũng không ngại
chật. Tây viện theo lý để mẹ con Tam phu nhân ở, không cần tu sửa. Hiện
tại nam đinh ít, tương lai đời cháu nam đinh nhiều hơn, phải cho tam
phòng một đứa làm con thừa tự.
Sửa nhà tốn tiền, lão thái thái không nguyện ý, đại phu nhân Lâm thị
cũng không đồng ý, nhưng sau khi Phó Phẩm Xuyên kế thừa tước vị lại vô
cùng uy nghiêm, mà việc này lại có lý, hai àng đành nghe hắn sắp xếp.
Khởi công Phó Phẩm Xuyên phái quản gia tiền viện theo dõi, ai bớt xén
nguyên vật liệu đều bị đánh bằng roi.
Vì thế đám người Kiều thị Đông viện, nhìn thấy một tòa nhà hoàn toàn mới.
Phó Định dẫn mọi người vào nhà chính Đông viện, hướng Kiều thị nói:
"Tổ mẫu nói thím và các muội muội đường xa vất vả, nghỉ ngơi một chút
rồi hãy qua vấn an."
Kiều thị cười nói: "Nhiều năm trôi qua bác vẫn thương ta như vậy. Hành
Chi đi về trước, chúng ta thay xiêm y rồi qua ngay, nếu không phải gió
bụi dặm trường không tốt gặp người, chúng ta đã trực tiếp qua chính
viện."
Kiều thị là cháu gái ruột của lão thái thái, dù là thứ xuất nhưng sau
khi gả vào Phó gia vẫn gọi là bác, bộc lộ tình cảm thân cận.
Phó Định cười đáp dạ, quay người cáo từ.
Phó Thần và Lương Thông cùng tiễn hắn.
Buổi tối lão thái thái bày tiệc đón tiếp, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu một mình Phó Phẩm Xuyên.
Lão thái thái hỏi con dâu cả: "Hầu gia đâu?"
Lâm thị đứng lên: "Thông gia mời Hầu gia uống rượu, Hầu gia bảo ta nói với mẫu thân không cần chờ hắn."
Lão thái thái gật đầu: "Vậy thì khai tiệc đi."
Kiều thị ngồi phía dưới bên tay phải lão thái thái, thuần thục gắp thức ăn cho bà, đều là món lão thái thái thích.
Lâm thị ngồi đối diện nhìn qua, bội phục thủ đoạn của Kiều thị. Nàng
biết lão thái thái không thích cháu gái thứ xuất này, thậm chí còn hận
nhưng sau khi Kiều thị quá cửa lại bày ra một bộ ở nhà mẹ đẻ rất được
lão thái thái sủng ái, làm nũng lấy lòng, toàn phủ trên dưới đều cảm
thấy lão thái thái thật sủng nàng. Chẳng lẽ lão thái thái lại đi bôi ro
trát trấu vào mặt mình? Kiều thị làm việc không nửa điểm sai khiến lão
thái thái không thể soi mói.
Tan tiệc, Lâm thị dẫn Phó Bảo về chính viện.
"Nương, ta thích lục muội muội, không thích Phó Dung, giống như Nhị
thẩm, chỉ biết nịnh nọt." Về viện, bên người đều là người mình, Phó
Bảo cũng đem nổi lòng nói ra.
Lâm thị cốc trán nàng: "Người như các nàng mới thông minh, con học được năm thành, nương đã thỏa mãn."
Phó Bảo bĩu môi, trước giờ ai cũng khuyên Phó Mật học tập nàng, hôm nay
mẫu thân lại bảo nàng học cái loại nịnh hót kia. Tiểu cô nương không
thích nghe, chui vào chăn không để ý tới ai.
Lâm thị bất đắc dĩ thay nữ nhi chỉnh góc chăn, ôn nhu khuyên hai câu rồi đi.
Đến giờ giới nghiêm Phó Phẩm Xuyên mới về, hô hấp mang theo nồng đậm mùi rượu.
Lâm thị quan sát sắc mặt trượng phu, thử thăm dò: "Không phải tối qua
mới uống rượu với ông thappng gia sao? Sao hôm nay lại mời nữa?"
Phó Phẩm Xuyên vén tay áo khựng lại: "Ta cũng không biết, tịch thượng
ngược lại uy hiếp, không cho phép chúng ta ủy khuất nữ nhi của hắn."
"Thật là... Ông vất vả rồi." Lâm thị không nhịn được phì cười, khuôn mặt nhã nhặn dưới ánh đèn, tuy không xinh đẹp bằng Kiều thị nhưng phong vận vẫn còn.
Phó Phẩm Xuyên chỉ lo cúi đầu rửa mặt.